Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 5 : " Yêu đúng người - sai thời điểm, kết quả đau đớn đến tột cùng ... "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG I : NIỀM VUI LÀ THỨ TƯỞNG DỄ CÓ ĐƯỢC NHƯNG HÓA RA LẠI KHÔNG
CHẬP 5 : " Yêu đúng người - sai thời điểm, kết quả đau đớn đến tột cùng ... "
Cậu Huy đó hả? - Hôm nay cậu lại đi ăn một mình à?
Nhìn sang Tiểu Mạn anh chẳng biết nên trả lời thế nào cho đúng, với hoàn cảnh hiện tại của mình, Huy gải gải đầu.
- Dạ, cháu thì làm gì có hai mình mà đi hả cô. ( cười gượng )
Tiểu Mạn nhìn Huy đưa tay chỉ chỉ vào mình, như thể muốn bảo bây giờ không phải anh đang đi hai mình sao, rồi liếc Huy tỏ vẻ muốn bảo anh cũng nói xạo ghê nhỉ.
- Cậu cứ nói thế, tôi trông cậu cũng bảnh trai thế mà chưa có em nào để ý à?
Cháu thì ma nào thèm để ý hả cô, nói đoạn Huy rùng mình vì cậu nghĩ đến người ngồi đối diện, trong đầu cậu như muốn nói - ừ thì cũng có một con ma đang bám theo anh hai bốn trên bảy đây. Nghĩ đến đó Huy lại thấy mệt mỏi dù đôi lúc anh cũng vô tình lầm tưởng Tiểu Mạn như một người bình thường .
- Một tô phở tái nạm không bỏ huyết như mọi khi nhỉ?
- Dạ, cứ như mọi khi đi cô. Câu hỏi của cô chủ quán làm Huy rời ra khỏi suy nghĩ mới đó của mình .
Này sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm thế hả, vừa hỏi Huy đưa tay lấy đũa và thìa lau bụi bằng cái thứ giấy mà nói chứ sợ nó cũng chẳng vệ sinh gì hơn khi làm thế, nhưng có chăng thói quen vẫn là thói quen và có những điều khi đã in sâu vào tiềm thức thì không thể nào thay đổi được.
- Anh cũng xinh trai đấy chứ...
Câu nói bất ngờ của Tiểu Mạn làm Huy lúng túng, anh vô tình gạt tay làm rơi một chiếc đũa, nhưng điều đáng làm huy hoảng hơn là chiếc đũa được Tiểu Mạn chụp lại kịp thời giúp anh. Hành động đó đáng ra là không có gì bất ổn nhưng trong trường hợp này thì lại khác.
- Mẹ ơi, mẹ xem chiếc đũa biết bay kìa. Thằng nhóc bàn bên kêu lên tay níu áo mẹ .
Nhưng cũng may là Huy nhanh hơn tóm lấy chiếc đũa từ tay Tiểu Mạn, đến khi bà mẹ thằng nhóc nhìn sang thì đã không kịp thấy gì nữa. Chị ấy nhìn Huy mấy giây rồi ra hiệu như xin lỗi về lời nói của đứa con mình vừa rồi, chắc có lẽ chị nghĩ con mình trêu người khác.
- Này? Sao cô làm được vậy thế?
- Bí mật, Tiểu Mạn nháy mắt tinh nghịch trả lời Huy.
- Không đùa đâu đấy, tôi không muốn người ta biết....
Nói đến đó Huy thấy mình có những suy nghĩ thật lạ, tại sao anh lại sợ khi người khác phát hiện ra Tiểu Mạn, hay tại sao lại vẫn dính với cô nàng này chứ .Cảm giác không hiểu rõ được bản thân muốn gì làm Huy thấy khó chịu.
- Biết gì? Tiểu Mạn hỏi anh.
- Không có gì, tóm lại tôi không muốn điều này xảy ra lần nào nữa nhất là khi cô đang đi với tôi .
- Em chỉ giúp anh theo phản xạ của mình thôi mà.
Dù hiểu là mình không đúng, nhưng Huy vẫn thấy phát cáu mà không hiểu lý do tại sao và ngoài việc im lặng ra, anh biết mình không nên nói gì thêm nữa trước khi người ta thấy anh hét toán lên một mình thì điều đó mới đáng làm Huy bận tâm hơn . Cũng may là dù bực Huy vẫn hiểu vấn đề của mình và kìm nén cảm xúc bản thân trong những tình huống khó xử, đó cũng là một đức tính hay giúp anh được nhiều người quý trọng.
- Phở của cậu đây, cậu ăn ngon miệng .
- Dạ, cảm ơn cô
Nói đoạn Huy ngồi ăn ngon lành và mặc kệ có ai kia đang nhìn anh chằm chằm đi chăng nữa, việc cố tỏ ra bình thường mới là vấn đề của Huy lúc này và cậu đã làm tốt điều đó. Ăn xong anh bước ra xe phóng đi, trong khi Tiểu Mạn vẫn đứng yên trước quán không hiểu chuyện gì xảy ra .
- Này cô ngồi lên xe chưa? Huy nói như thể Tiểu Mạn đang ngồi sau yên.
- Sao im lặng vậy? Giận tôi à?
Huy tính hỏi thêm gì đó nhưng cũng đủ để nhận ra chẳng có ai ngồi sau xe anh , như hiểu ra huy xi-nhan và quay đầu xe chạy ngược lại quán. Đúng như anh nghĩ Tiểu Mạn vẫn đứng đó chết trân nhìn anh từ xa với vẻ mặt không vui .
- Sao cô không lên xe?
- Anh hỏi hay nhỉ, im lặng ăn rồi ra xe chạy đi như thể em không hề tồn tại giờ lại hỏi thế .
- Huy cười gượng, tôi tưởng cô sẽ theo kịp như lúc chiều đấy nói rồi Huy tỏ vẻ biết lỗi .
Nghe vậy Tiểu Mạn tự ái và đã bước đi mặc cho Huy kêu ú ớ phía sau, Huy rồ ga chạy chậm phía sau Tiểu Mạn. Tôi xin lỗi do tôi vô ý quá, cô đừng giận được không .
- Ai thèm giận anh. Tiểu Mạn vẫn bươc đều trên lề đường .
- Này, tôi xin lỗi rồi mà .
Nhìn cảnh tượng này và nếu như Tiểu Mạn là một cô gái bình thường như bao người, thì chẳng khác gì một đôi người yêu đang giận dỗi với nhau - đúng, giống cực .
- Tôi mặc kệ cô đấy. Huy nói và dường như sắp không chịu đựng được.
- Kệ anh, nói em làm gì .
Đến mức đó Huy không chịu được hơn nữa rồ ga chạy thẳng, để mặc Tiểu Mạn phía sau vì có lẽ anh không đủ kiên nhẫn để giải hòa, hay nói chính xác hơn là anh không muốn biến mình thành một kẻ thần kinh nói chuyện một mình giữa phố xá đông người.
- Ai làm bạn gái anh chắc tức mà chết đấy.
Hóa ra Tiểu Mạn đã lên xe từ lúc nào chẳng hay, Huy chạy xe đều đều không trả lời câu hỏi của Tiểu Mạn, chỉ thoáng nghĩ đến hai từ "bạn gái" mà Tiểu Mạn vừa nói ra . Nhưng quả thật anh cũng không giỏi chiều lòng phái nữ, nghĩ đến thời sinh viên Huy ngao ngán thở dài với những chuyện tình không đầu không kết.
- Ủa sao anh lại ra đây?
- Ngồi đây nói chuyện tí đi, tôi có việc muốn hỏi cô.
Huy không về thẳng nhà mà ghé vào công viên gần đó, anh chọn một ghế đá khuất bên trong công viên để không ai dòm ngó hay để ý đến hành động nói chuyện một mình của anh, nhưng vô tình điều đó lại làm Tiểu Mạn thấy ngại vì dù sao cô cũng là con gái mà.
- Bộ ngồi ngoài kia không được sao? Tiểu Mạn hỏi vẻ lúng túng .
- Chứ cô tưởng tôi muốn vào đây ư, nhưng....
Thấy Tiểu Mạn nhìn anh có vẻ gì đó là lạ nên Huy phần nào hiểu chuyện, chỉ là do anh ngại người khác để ý mà quên mất đi cảm giác ngại của Tiểu Mạn .
- Cô đừng nghĩ gì nhen?
- Không phải anh vừa nghĩ sao còn nói em, Tiểu Mạn ngượng ngùng .
Không muốn kéo dài tình huống khó xử này thêm , Huy ngồi xuống ghế im lặng nhìn ra dòng đường tấp nập và nghĩ về chuyện giâc mơ của mình .- Bất giác cậu lên tiếng hỏi :
- Cô nghe cái tên Vy bao giờ chưa?
Đang lúng túng không biết nên ngồi hay đứng Tiểu Mạn hỏi lại Huy, anh vừa hỏi em gì cơ?
- Cô không ngồi xuống được à, người ta chỉ thấy tôi chứ có thấy cô đâu mà ngại .
- Vâng, Tiểu Mạn ngồi xuống ghế khi nhận ra điều Huy nói không sai chỉ vì cô nghĩ nhiều quá .
Vy, Lâm Vy cô đã nghe cái tên này bao giờ chưa, Huy hỏi rồi nhìn như đợi câu trả lời của Tiểu Mạn, trong khi cô vẫn chưa hết cảm giác ngại. Suy nghĩ một hồi Tiểu Mạn lắc đầu vì dù đã cố nghĩ đến cái tên này, nhưng cô không tài nào biết được đã nghe qua chưa.
- Bạn gái anh à?
Câu trả lời của Tiểu Mạn làm Huy thêm mệt mỏi, cậu thở dài nửa muốn nói nửa lại không. Không phải tên bạn gái tôi, thực ra tôi cũng không biết cái tên này của ai nhưng tôi nghĩ có liên quan đến cô đấy.
- Liên quan đến em ư? - Tại sao chứ?
Huy rất muốn kể cho Tiểu Mạn nghe về chuyện giấc mơ và chuyện anh chạm vào cô khi đang ngủ, nhưng chẳng biết nói thế nào và nói từ đâu nữa, Trong lúc đang chưa biết nói gì thì Huy nhớ đến cái tên thứ hai trong giấc mơ của mình, Cậu quay sang hỏi vội :
- Thiên Tuấn, thế cái tên này có gợi cho cô nhớ đến ai không?
Vẫn trong điệu bộ ngơ ngơ, Tiểu Mạn lắc đầu khó hiểu. Tại sao anh hỏi em về những cái tên này nó có liên quan gì với em chứ? Anh biết được điều gì đúng không?
Hàng loạt câu hỏi dồn của Tiểu Mạn làm Huy thêm rối, có lẽ những điều anh biết chưa chắc gì đúng với sự thật, vì tất cả chỉ là một giâc mơ và quá khó hiểu nếu như nói rằng người anh thấy trong mơ là Tiểu Mạn, trong khi cô bé chẳng nhớ gì đến hai cái tên mà anh vừa mới nói ra cho cô nghe.
- Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì vậy .
- Là sao? tự nhiên hỏi em rồi lại nói không có gì là sao chứ?
- Thì vậy chứ sao, cô không biết đến hai cái tên đó còn gì .
- Nhưng anh phải giải thích cho em hiểu chứ?
Huy vốn không thích tranh luận với những chuyện mà anh chưa thể khẳng định được, cậu chỉ biết im lặng và thở dài .
- Bỏ đi, chắc tôi nhớ nhầm hay nghĩ bậy bạ nên mơ...
Huy dừng lại đột ngột vì biết mình sắp vô ý nói ra điều không nên nói, nhưng cũng đã muộn khi Tiểu Mạn vừa nghe được từ cuối cùng trong câu nói.
- Mơ? anh mơ gì?
Biết là không thể dừng được sự tò mò của Tiểu Mạn và cũng không thể nói ra điều đó trong lúc này, Huy đứng lên bước lại xe , vừa đi Huy quay lại nói :
- Về nhà thôi .
- Anh ....
Chuyện đó tôi sẽ giải thích cho cô sau, giờ tôi muốn về nhà yên tỉnh suy nghĩ , nói đến đó Huy chợt nhớ ra tại sao lại kêu Tiểu Mạn về cùng cơ chứ. Mọi thứ suy nghĩ trong đầu Huy giờ quay mòng mòng, cậu chẳng biết nên làm gì cho đúng nữa .
&&&
- Cậu mới ăn ngoài về đấy à?
Nghe tiếng bà Năm hỏi, Huy quay lại nhìn trong lúc mở cửa phòng.
- Dạ, cháu mới về.
- Thanh niên trai tráng nên chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng ỷ lại quá lại đổ bệnh.
Biết là Bà Năm lo lắng và thương cho cậu nên mới nhắc nhở quan tâm cậu, nhưng giờ này với mớ suy nghĩ lẫn lộn trong đầu Huy chẳng thể thốt nên lời gì cho Bà vui lòng .
- Dạ, cháu cảm ơn Bà, cháu hiểu mà...Bà đừng lo ạ.
Hải đang trong phòng nghe tiếng Huy cũng nhoi đầu ra nhìn anh, thằng nhỏ toan nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chắc có lẽ thấy bà đang nói chuyện với Huy nên nó không tiện lên tiếng .
- Uh, cậu hiểu là tôi mừng rồi, thôi cậu nghỉ sớm đi mai còn làm .
Huy chào bà Năm rồi dắt xe đi vào nhà, Tiểu Mạn vẫn đứng sau anh nãy giờ hình như cô bé cũng đang bận suy tư về điều gì đó, nên không quan tâm lắm đến chuyện xung quanh .
- Cô có đói bụng không? - Biết là hỏi cho có nhưng Huy vẫn tỏ vẻ quan tâm sau chuyện vừa rồi.
- Anh nghĩ em biết đói à?
Mà cũng lạ từ khi biết mình là một linh hồn, Tiểu Mạn chưa bao giờ có cảm giác đói hay gì khác liên quan đến việc ăn uống như hồi cô còn sống, hiện tại cô chỉ sống mơ hồ và hầu như không có một suy nghĩ gì cụ thể, cũng không nhớ gì về mình lúc trước .
- Làm sao tôi biết ma có biết đói hay không chứ. ( Huy nhún vai )
Thôi cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng lên phòng ngủ đây mai tôi còn rất nhiều việc phải làm ở công ty, nói rồi Huy bước lên cầu thang về phòng mình để lại Tiểu Mạn dưới phòng khách. Ngồi xuống nệm Tiểu Mạn ngả người nằm suy tư một hồi với những chuyện mà cô nghe Huy nói rồi chìm vào giấc ngủ.
- Này cô ngủ chưa đấy?
Huy bước xuống phòng tính hỏi Tiểu Mạn về chuyện cậu mới nhớ ra , nhìn thấy cô đã ngủ nên cậu định bước lên phòng mình. Dường như có điều gì mách bảo Huy, cậu quay lại chổ Tiểu Mạn ngủ và đúng như cậu nghĩ. Tiểu Mạn đang khóc...
HẾT CHẬP 5



* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: