Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 17 : " Người Ta Bất An Với Lối Suy Nghĩ Lang Thang... "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG IV : TÌNH YÊU CỦA NGƯỜI THỨ BA
CHẬP 17 : Người Ta Bất An Với Lối Suy Nghĩ Lang Thang...
Bên ngoài có vẻ khá oi bức, dù trời không mưa cũng chẳng nắng nhưng cái khí tiết hầm hập tựa như vừa có một cơn mưa rào đi qua, tạo cho con người ta một cảm giác khó chịu. Bên dưới đường dòng người đang chen lấn nhau trong giờ tan sở, tiếng còi xe inh tai và nhiều tiếng động hỗn tạp làm Huy chau mày, cậu đi đi lại lại dọc hành lang miệng lâm râm...
- Sao vẫn chưa bắt máy nhỉ? Cô ấy đang làm gì vậy ta...
- Alo, Ngọc Thảo nghe, xin hỏi ai đầu dây vậy ạ?
Huy bừng tỉnh khi nghe Thảo nói, cậu đưa điện thoại xuống nhìn vào màn hình vì thấy lạ với câu hỏi của Thảo.
- À, ra là mình gọi bằng sim thứ hai.
- Anh nói gì cơ, cho hỏi ai vậy?
- Ah, là tôi Huy đây. Huy vội trả lời.
- Ủa...Sao anh...
- Không có gì đâu, tôi gọi bằng sim khác nên cô thấy lạ ấy mà.
Giờ thì Thảo mới vỡ lẽ ra mọi chuyện, đang tính nói gì đó thì đầu dây bên kia Huy tiếp lời.
- Xin lỗi Thảo, hình như tôi bỏ quên món quà của Sếp Lý ở chỗ cô thì phải?
- Vâng, em có gọi lại cho anh nhưng không thấy anh bắt máy.
- Ah, tôi có việc gấp nên...
- Không sao đâu, giờ anh ở đâu em mang đến cho .
- Không cần đâu, để tôi tự qua lấy cũng được, cô đang ở đâu vậy?
Nghe giọng điệu lúng túng của Huy, Thảo thừa biết là cậu đang giấu cô điều gì đó nhưng vì không muốn Huy nghĩ mình nhiều chuyện nên cô không hỏi gì thêm chỉ kêu anh tắt máy để cô nhắn tin cho anh địa chỉ.
Ting Ting...
Tin nhắn đến, Huy mở ra xem thì thấy trên màn hình hiện tên địa chỉ một khu trung cư và số phòng. Hơi bất ngờ vì Thảo cho mình địa chỉ nơi cô đang ở nhưng Huy cũng không biết nên làm gì hơn, vì chính anh muốn đến tận nơi lấy cơ mà, suy nghĩ bâng quơ vài phút rồi Huy trở về phòng mình.
- Sao rồi? Tiểu Mạn nhìn Huy như chờ câu trả lời..
- Em biết rồi mà còn hỏi anh.
- Biết gì cơ?
Thì cuộc điện thoại vừa rồi em nghe hết rồi còn gì, đừng nói là em không nghe lén đấy nhé, anh thừa biết rồi.
- Sao anh biết? Tiểu Mạn cười phì tỏ vẻ vô tội.
Huy nhìn cô mấy giây rồi nói :
- Em ở nhà đợi anh đi, lấy quà của sếp Lý về rồi mình nói chuyện tiếp.
Cho cả địa chỉ nhà riêng cơ đấy, em nghĩ chắc tối nay anh không về được đâu . Tiểu Mạn nói như ngầm hiểu ra điều gì đó mà cô nghĩ là đúng.
- Dẹp cái suy nghĩ vớ vẩn của em đi, anh đi đây.
Vừa nói Huy vừa choàng áo khoác định bụng bước ra ngoài nhưng cậu lại quay lại nhìn Tiểu Mạn rồi nói thêm một câu :
- Lần sau không được nghe lén điện thoại anh nữa, anh không thích cái cảm giác lạnh sóng lưng và sởn cả gai ốc đâu.
- Xí, ai thèm nghe lén, anh lo đi hú hí đi, em chắc chắn cô nàng mê anh rồi đấy.
Huy mở cửa phòng rồi quay đi vờ như không nghe những lời Tiểu Mạn vừa nói, nhưng thật tâm trong lòng cậu lại cảm thấy lo lắng, Tiểu Mạn nói không sai... liệu cô ấy có ăn thịt mình không nhỉ? Mà thôi tới đâu hay tới đó vậy. Huy lấy lại bình tĩnh rồi bắt một chiếc taxi đang tiến đến chỗ cậu.
- Cho em đến địa chỉ này.
- Vâng , tôi biết rồi.
- Có xa lắm không anh?
- Cũng không xa lắm đâu, cậu yên tâm đi, anh tài xế cười hiền.
Có lẽ anh ấy đã hiểu lầm ý của Huy. Cũng không phải là lạ vì người ngoại tỉnh đều hay có lối suy nghĩ sợ bị chém giá và bị dẫn đi lần quần. Riêng Huy thì chẳng quan tâm đến điều ấy, với cậu vấn đề trước mắt có lẽ đáng phải lưu tâm hơn, Huy ngã người ra ghế thở dài...
****
- Anh đến rồi à, vào đi cứ tự nhiên nha.
Thảo vừa mở cửa vừa mời Huy vào phòng, nhìn Thảo choàng mỗi một chiếc khăn tắm trên người làm Huy ngộp thở, cậu không ngờ mình lại bắt gặp tình huống oái ăm này.
- Ah, uh... Huy ngập ngừng rồi ngồi xuống ghế sô pha.
- Tôi đến lấy món đồ của Sếp Lý...
- Anh ngồi chờ xí em vào lấy ra cho anh.
- Vâng, cảm ơn cô .
Nhìn theo dáng Thảo bước đi, tim Huy chợt có cảm giác hồi hộp đến lạ, thứ cảm xúc mà một người con trai đơn thân đang ở chung với một người con gái, chính điều ấy làm cho cậu không thể diễn tả được thành lời, lẽ nào đây là những suy nghĩ đen tối trong góc khuất tâm hồn cậu, hay có chăng chỉ là suy nghĩ mông lung của chính bản thân cậu, khi tự ép mình tin vào những điều mà suy nghĩ lên tiếng. Cậu muốn đứng lên và trốn chạy trước sự thật giả tưởng trong đầu cậu, nhưng đã không kịp nữa.
- Đồ của sếp Lý đây ạ.
Thảo bước ra trên tay cầm hộp đồ mắt nhìn Huy chằm chằm, Huy dường như không thở được nữa cậu chỉ biết ngồi chết trân trong tư thế chôn chân dưới đất.
- Ah, trước khi anh nhận đồ em có một món quà khác muốn tặng anh.
- Hả?? Huy hốt hoảng ra mặt.
Thảo kéo tấm khăn trên người xuống để lộ thân hình trần truồng của mình trước mặt Huy, miệng thỏ thẻ .
- Anh nhận lấy món quà này nhé...
- Cái gì cơ ?? Khôngggg!!
***
- Anh gì ơi ... anh ơi...
- Hả? tôi đang ở đâu đây, Huy ngơ ngác.
- Đến nơi rồi ạ, hình như anh mới ngủ quên, anh ổn chứ?
Huy bừng tỉnh, hóa ra nãy giờ chỉ là mình đang mơ, nhưng giấc mơ ấy lại là hình thức báo động cho những điều mà Huy nghĩ mình sắp và sẽ đối diện... Huy nghĩ vậy.
- Vâng, cảm ơn anh tôi không sao.
- Bao nhiêu hết ạ?
- Bốn mươi hai nghìn.
Anh tài xế vừa trả lời Huy vừa với tay bấm cho nút tính tiền trở lại con số ban đầu, Huy cũng đã nhìn qua và biết được. Cậu vội đưa tiền rồi mở cửa bước ra ngoài miệng nói vọng vào.
- Anh cứ giữ lại tiền thừa.
- Vâng, cảm ơn anh.
Chiếc taxi chạy đi bỏ lại Huy đứng đó với cảm giác hồi hộp pha lẫn một chút sợ, có lẽ giấc mơ vừa rồi làm cậu cảm thấy bất an. Lấy điện thoại từ túi quần Huy bấm số gọi cho Thảo...
- Alo, anh đến rồi à?
- Vâng, tôi đang đứng bên dưới.
- Anh cứ lên đi, em báo cho bảo vệ rồi, anh cứ kêu là bạn của Ngọc Thảo họ sẽ cho anh vào.
Huy lúng túng mấy giây rồi cũng đồng ý, cậu tắt máy và chầm chậm bước vào trong.
- Tôi có thể giúp gì cho anh?
- Ah, tôi đến theo hẹn, đến gặp cô Ngọc Thảo.
Bác bảo vệ nhìn Huy từ đầu đến chân rồi cười khẽ bảo cậu :
- Uh, tôi có nghe cô ấy nói rồi. Phòng hai lẻ chín cậu cứ đi theo hướng này.
- Vâng, cảm ơn nhiều.
Huy bước đi, lòng ngổn ngang với những suy nghĩ mông lung, giây phút này đây cậu vô cùng bối rối khi đang đứng trước phòng của Ngọc Thảo nhưng lại không dám bấm chuông. Nơi Thảo sống có lẽ là một khu căn hộ cao cấp, mọi thứ đều rất tân tiến và có nhiều camera ở mỗi một dãy phòng. Huy đứng chết lặng chưa biết làm gì thì...
- Anh vào đi.
Thảo mở cửa nhìn Huy và tất nhiên là cô không như trong trí tưởng tượng của Huy.
- Ah, vâng... tôi tính bấm chuông .
- Không sao, em biết mà, anh vào đi đừng ngại. ( Thảo cười tươi )
Nhìn Thảo trong bộ đồ kín bưng Huy yên tâm phần nào, nói gì đi chăng nữa giấc mơ ban nãy của Huy đúng là làm cậu sợ đến đánh mất lý trí.
- Tôi đến lấy đồ ông Phan gửi cho Lý Tổng.
- Vâng, em biết mà, anh ngồi chờ em xí em vào lấy ra cho anh.
Nghe câu đó xong Huy thấy hồi hợp đến lạ, rõ ràng là cậu vẫn bị ám ảnh đến tận giây phút này. Thảo mang món đồ ra đặt lên bàn và nhìn Huy.
- Anh muốn nói gì à?
- Ah...Không, cảm ơn Thảo nhiều nha.
- Không có gì, em thấy anh hơi căng thẳng thì phải.
Thảo vừa ngồi xuống bên cạnh Huy thì cậu đứng phắt dậy, chẳng hiểu nổi lúc đó cậu nghĩ gì nhưng với Huy hình như đó là một tình huống mà cậu cảm thấy nguy hiểm, sự bất an trong suy nghĩ dẫn đến phản xạ vô điều kiện của cậu.
- Thôi...tôi về đây. Cảm ơn Thảo nhiều nha.
Huy với tay lấy món đồ trên bàn rồi vội vàng bước ra cửa bỏ lại Thảo đang ngồi chết trân, cô chẳng thể nào hiểu nỗi người con trai này nhưng có một điều cô cảm nhận được ở anh rằng... " anh đúng là một chàng trai tốt đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng ".
***
- Anh về rồi ah? Em không nghĩ là nhanh đến vậy.
Nhìn Tiểu Mạn, Huy chẳng biết nên nói gì bởi lẽ những việc vừa qua vẫn đang hỗn độn trong cái đầu ong ong của cậu.
- Anh ổn chứ? Có chuyện gì à?
- Không có gì... anh đi tắm cái đây.
- Ah, em nói luôn rồi đi.
- Hả?? đi đâu??
Huy quay lại nhìn Tiểu Mạn khi đang chuẩn bị đồ để tắ . Nhìn thấy điệu bộ như người mất hồn của cậu Tiểu Mạn lặng đi mấy giây rồi nói :
- Anh tắm rồi nghỉ ngơi đi, em về. Có gì ngày mai mình sẽ nói chuyện.
- Thế còn chuyện của em, anh vẫn chưa nghe em kể hết mà.
- Em nghĩ là đủ rồi, hôm nay vậy thôi . Anh nghỉ đi...
Nói rồi Tiểu Mạn biến mất để lại bầu không khí yên ắng chỉ còn mỗi mình Huy, với Huy mọi chuyện hình như lúc nào cũng vậy, mỗi một ngày lại thêm một mối bận tâm mới. Cuộc sống thì vẫn luôn tiếp diễn và chẳng thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra, Huy đứng dưới vòi sen ngâm mình trong làn nước ấm đang tuôn xuống người cậu. Lặng trong giây phút ấy Huy có cảm giác thấy mình thật vô dụng... vô dụng với chính bản thân cậu, với chính những cảm xúc mà Huy trốn chạy. Phải chăng đã có điều gì đó làm Huy trở nên mất tự chủ như vậy, điều đó có lẽ vẫn là câu hỏi mà Huy chưa có câu trả lời ngay trong lúc này.
HẾT CHẬP 17

Trong hình ảnh có thể có: mọi người đang ngồi và cốc cà phê

* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: