Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 3 : "Giọt nước mắt đầu tiên...Hạnh phúc hay nỗi đau đi đến tận cùng đều là nước mắt "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG I : NIỀM VUI LÀ THỨ TƯỞNG DỄ CÓ ĐƯỢC NHƯNG HÓA RA LẠI KHÔNG .
CHẬP 3 : "Giọt nước mắt đầu tiên...Hạnh phúc hay nỗi đau đi đến tận cùng đều là nước mắt "
- Này Tiểu Mạn.
- Sao ...Chuyện gì nữa đây?
Trông cái bộ dạng chán đời của Gia Huy , cô có cảm tưởng như mình cần phải tỏ ra xíu đồng cảm với chàng trai này trước khi cô bị anh ấy xả stress lên đầu mình một cách vô cớ .
- Anh muốn nói gì nói đi?
- Ah mà thôi, không có gì. Huy thở dài ngao ngán khi nhớ lại người đối diện mình là ai, chính xác hơn vẫn chưa định nghĩa được là gì.
Anh không muốn nói cũng được nhưng giờ chúng ta nên đi đâu và làm gì đây .Tiểu Mạn nói giọng nhẹ tênh cứ như thể hai người đã quen thân từ lâu.
- " Hả..."chúng ta", cô có nhầm không đấy! "
- " Không ( cười ) "
Tuy hơi khó lý giải nhưng hiện giờ cô biết chỉ có anh mới giúp được cô .
Cô tha cho tôi đi , tôi gặp đủ xúi quẩy rồi cô biết không, hai bốn giờ trước tôi còn tưởng mình là người may mắn nhất trên đời này đấy, còn giờ cô xem đi tôi gần như mất tất cả cô bám tôi thì được cái gì cơ chứ?
- Được anh thấy. hehe
- Đủ rồi, không đùa đâu, bây giờ cô đi đường cô tôi đi đường tôi. Chào ...
Nói rồi Huy đứng dậy bước ra khỏi khuôn viên chùa, đầu óc anh hiện giờ trống rỗng mọi dự định lúc sáng và một cuộc sống tươi đẹp phút chốc chẳng còn là gì nữa.
****
Về đến phòng Huy có cảm giác đói bụng đến cồn cào, toan nấu bát mì nhưng vì quá mệt mỏi anh nằm lăn ra nệm, đầu óc Huy nặng nề với những suy nghĩ mông lung bởi các sự việc xảy trong ngày. Công việc đổ bể rồi đến chuyện gặp Tiểu Mạn làm anh thấy choáng, Huy đưa tay nặn trán nhắm nghiền đôi mắt đầu anh đau như búa bổ.
- Anh Huy ơi... anh có trong nhà không?
Huy ngồi bật dậy .Hải đó hả em chờ anh một tí, nói đoạn Huy ra mở cửa cho Hải vào .
- Em vào đi anh mới đi làm về chưa kịp dọn phòng nên hơi bừa bộn ( cười gượng )
Không sao đâu anh, con trai với nhau cả anh không cần phải ngại em hihi
- À! nghe bà nói anh muốn gặp em nên chiều giờ em đợi anh mãi, có chuyện gì hả anh?
- Huy gải đầu rồi phân trần,không có gì đâu, em ăn tối chưa anh em mình đi làm vài chai nhé, anh cũng chưa ăn gì hết đói bụng quá.
Không cần ra quán đâu anh mình mua gì đó về phòng ăn luôn cho tiện, anh thấy sao ? - Hải nói nhanh .
- Ok, vậy cũng được.
Nói rồi Hải phụ Huy mở toan cửa để anh dắt xe ra ngoài...
Hai anh em ghé vào một quán quen của Huy
- Em thích ăn gì ?
Huy quay đầu lại hỏi Hải trong khi Hải đang ngồi trên xe chờ anh.
- Ăn gì cũng được ạ , chủ yếu vui là chính mà anh. Hải cười cười nói với vào.
Thấy cậu em hơi ngại Huy lắc đầu rồi chọn đại vài món mà anh thích, tầm mười phút sau hai anh em đã bày các món ra giữa phòng.
- Tối nay anh em mình chủ yếu phá mồi thôi nên anh chỉ mua vài lon, Hải chưa kịp nói gì thì Huy nói thêm, mai chú mày còn đi học mà anh sợ bà năm qua mắng vốn tao nữa thì chết ( cười )
- Em hiểu mà, Hải nâng ly lên mời Huy - Zô cái nè anh .
- Zô, trăm phần trăm nhé ku .
Vừa hạ ly Huy thở dài rồi nói :
- Dạo này thấy bà của em hơi buồn đó Hải .
- Sao vậy anh? Bà có chuyện gì hả? Bà giấu em chuyện gì sao? - Hải nói trong điệu bộ lo lắng ra mặt .
- À , không , không , chú hiểu lầm ý anh rồi Huy vừa nói vừa xua tay .
Ý anh nói bà hơi cô đơn nên buồn ấy mà , anh nghĩ chắc một phần do tuổi bà đã cao mà em thì đi học hoài , người già hay tủi thân khi quạnh quẽ một mình đó mà - Huy thở dài .
Hải đưa ly lên uống một ngụm rồi nhìn Huy vẻ hiểu chuyện .
- Em biết bà buồn em, em cũng muốn lựa cơ hội nói chuyện với bà nhưng việc học căng thẳng nên nhiều khi làm em rối trí.
- Uh , Huy gật đầu rồi nói, em hiểu chuyện như thế là được rồi chổ hàng xóm với nhau, bấy lâu nay anh xem bà như mẹ và coi chú như em trai mình vậy nên mới lo cho bà thôi.
- Hải gật gật ( xúc động )
- Dạ, bà và em quý anh lắm những lời anh nói em hiểu, nhìn bộ dạng Hải muốn khóc Huy vổ vai cười lớn, thôi được rồi vui lên nào cậu hiểu là anh mừng rồi, zô cái nào .
Cả buổi tối anh em Huy ngồi tám thêm vài chuyện nữa rồi Hải trở về phòng. Bà năm mở cửa cho cháu rồi nói lớn, Cậu Huy nghỉ sớm đi mai còn làm.
- Dạ, cảm ơn bà con biết rồi ạ .
Trong lúc đóng cửa Huy nghe bà năm nói với cháu, con ăn thêm gì không ? Tiếng nói nhỏ dần khi bà đóng cửa lại.
Huy dọn dẹp rồi ngồi bó gối trong phòng nhìn đồng hồ nom cũng gần mười giờ tối, cảm thấy bức bí nên anh muốn đi dạo một vòng trước khi đi ngủ, khoác vội chiếc áo huy đóng cửa và rảo bước ra phố .
Ở cái thành phố Tuy Hòa nhỏ bé này, tầm mười giờ thì nhà nhà đều tắt đèn trong yên ắng, công viên giờ này chỉ còn vài đôi chuyện trò, nhìn những chiếc bóng thầm thì to nhỏ trong đêm tối với ánh đèn mờ của công viên, Huy bước khẽ lòng nặng trĩu những suy tư của riêng mình, anh đang nghĩ về chuyện ở công ty và hướng giải quyết cho mọi thứ nhưng hình như càng nghĩ càng rối rắm.
- Anh lại đang lo lắng chuyện gì thế?
Nhìn sang Huy thấy Tiểu Mạn đang đi song song với mình từ hồi nào mà anh chẳng để ý. Huy bình thản đến lạ, có lẽ anh cũng quá mệt mỏi nên không còn cảm giác bất ngờ hay gì nữa.
- Tại sao cô ở đây? Cô đi theo tôi à?
- Vâng, em vẫn theo anh từ chiều đến giờ mà. ( nói rụt rè )
- Nhìn Tiểu Mạn mấy giây Huy lắc đầu ngao ngán rồi bước đi tiếp, hình như anh cũng chẳng màng đến chuyện đó, với Huy mọi thứ đều mơ hồ trong thời điểm hiện tại .
- Đừng theo tôi nữa, tôi không giúp được gì cho cô đâu.
- Không theo anh em biết đi đâu bây giờ? - Tiểu Mạn nói giọng buồn buồn .
Dù muốn cáu nhưng Huy chỉ biết thở dài , anh đi ngược trở lại con đường và giờ Huy chỉ muốn về phòng ngủ một giấc .
- Tối nay cho em tá túc ở phòng anh nhé?
Lời vừa dứt Huy la toáng lên :
- Cô điên à? Nghĩ sao theo tôi chưa đủ giờ còn muốn vào nhà tôi là sao?
- Chứ giờ em biết đi đâu - Tiểu Mạn bĩu môi .
- Đi đâu là chuyện của cô không liên quan gì đến tôi, đừng có theo ám tôi nữa , xin cô đấy .
- Này? cậu nói chuyện với ai vậy?
Bà cô quét rác nãy giờ chết đơ khi thấy cậu con trai đang nói chuyện một mình trên đường vắng, bà hỏi Huy với nét mặt lo ngại .
Huy nhìn bà rồi lặng bước vì anh biết có giải thích gì thì cũng như không, chẳng khác nào chứng minh với người khác mình bị điên và cũng thật lạ khi cô quét rác hỏi chuyện thì Tiểu Mạn cũng không còn xuất hiện nữa. Về đến nhà Huy lên gác mở quạt và nằm xuống nệm khép mắt suy tư rồi chìm vào giấc ngủ .
Nhìn đồng hồ hai giờ khuya Huy lò mò ngồi dậy, có lẽ vài lon bia khi tối uống với Hải khiến cậu khô rát cổ họng. Bước xuống bậc thang toan vào bếp lấy nước uống trong trạng thái mắt còn lim dim, mở tủ lạnh vừa cầm chai nước uống được vài hớp rồi quay người lại, Huy thảng thốt đánh rơi cả chai nước xuống đất trước hình ảnh anh đang thấy. Tiểu Mạn đang nằm trên ghế sô pha ngủ ngon lành.
- Này cô kia? Làm sao cô vào được đây? Ai cho phép cô ngủ trong nhà tôi?
Mặc dù la toáng cả lên nhưng cô gái vẫn không hề động đậy, cô vẫn đang ngủ ngon như chẳng có tiếng động gì xung quanh mình, Huy tính lây Tiểu Mạn dậy nhưng bất giác anh rùng mình khi nhớ ra người nằm trên ghế phòng mình là ai, hay nói chính xác là cái gì. Ngay cả Huy cũng bất ngờ với hành động của mình ngay sau đó, anh kéo ghé và ngồi nhìn người con gái lạ đang ngủ ngon trong phòng mình. Càng nhìn anh càng thấy bị lôi cuốn bởi một điều gì đó rất lạ, một cảm giác mà anh nhất thời không thể hiểu được và có lẽ cũng bởi vì trước giờ anh chưa hề dẫn một cô gái nào về nhà mình, như hoàn cảnh trớ trêu hiện tại .
Tiểu Mạn vẫn đang nằm yên trong giấc ngủ, Huy có cảm giác như cô bé vẫn đang sống và là một người bình thường điều đó làm anh thấy bối rối. Cô bé có khuôn mặt dể nhìn mà nói đúng hơn là dể thương, như có ai đó đã nói rằng mọi người con gái khi ngủ đều như những nàng công chúa ngủ trong rừng vậy. Lặng ngắm cô bé Huy có một cảm giác vui đến khó hiểu, đến mức Huy phải tự tát vào má một cái để trấn tỉnh bản thân. Anh đứng dậy đi quanh phòng trong cảm xúc bối rối chưa biết phải làm sao, thì anh lại chết lặng người khi nhìn thấy trên đôi má thơ ngây của cô bé đang ngủ, có một giọt nước mắt lăn dài từ khe mắt chảy xuống nệm ghế nhưng không hề để lại dấu vết gì trên nệm.
Trong giây phút bối rối, Huy đã làm một hành động mà anh không ngờ mình dám làm vậy, có lẽ là một động tác theo phản xạ vô điều kiện của một chàng trai khi thấy người con gái khóc. Huy đưa tay toan lau đi hàng lệ trên má cô bé và rồi như có một dòng điện chạy thấu vào tim anh, Huy khụy người rồi ngã xuống đất trong đầu anh hiện lên những viễn cảnh rõ nét và...
****
- Trời mưa rồi ...
Chàng trai lạ nói khẽ trong lúc trú mưa bên hiên một quán cafe với ánh điện giăng sặc sỡ đủ màu sắc. Có một cô gái đứng cạnh anh ấy, cô bé nhìn anh ngây ngô đáp :
- Vâng...
- Em cũng trú mưa ah? mưa lớn quá không biết bao giờ mới tạnh, chán thật!
- Vâng, tiếng vâng thứ hai cất lên trong không khí hồi hợp .
- Em tên gì?
- Cô gái quay sang nhìn khó hiểu. Anh hỏi em ạ?
- Không hỏi em thì hỏi ai, ở đây chỉ có anh và em mà - chàng trai cười hiền .
- Em tên Vy, Lâm Vy ạ .
- Anh tên Thiên Tuấn, rất vui được làm quen với em. ( cười )
Cảnh tượng hai con người đang nép vào nhau trú mưa dưới hiên nhà thật lãng mạn, chẳng khác như những câu chuyện trong tiểu thuyết, bất giác khung cảnh chuyển nhanh mọi thứ mờ nhạt rồi hiện hữu ra một cảnh tượng khác. Huy thấy trước mắt mình là một thư viện và hai con người đang ngồi kề bên nhau đọc sách tay nắm chặt tay, đó chính là người anh thấy trong viễn cảnh lúc trước.
- Cảm ơn anh đã đến bên em trong chiều mưa hôm ấy, cảm ơn anh đã mang lại cho em những hạnh phúc mà em chưa bao giờ được nếm trải, cô gái quay sang chàng trai nói trong ánh mắt triều mến trong khi hai người xiết chặt tay nhau và cười hạnh phúc .
- Tiểu Mạn, sau này anh sẽ gọi em tên này nhé?
- Sao thế anh? Anh không thích tên em à?
- Không. Chỉ là nhìn thấy em anh lại nghĩ đến cái tên đáng yêu này, nó là tên của một thiên thần trong truyện đấy ( cười nhẹ )
- Vâng, chỉ cần anh thích thì em cũng thích.
Rồi sau đó là hàng loạt viễn cảnh khác cứ thế chạy dài như những thước phim chiếu chậm, Huy thấy những cảnh hai người âu yếm yêu thương nhau và những nơi họ đến đều như những con đường trải dài thảm đỏ trong sắc màu hạnh phúc của tình yêu đôi lứa .
&&&
" Làm sao đễ quên đi một tình yêu. Là điều khổ nhất trong cuộc đời. Để quên đi một niềm tin em trao. Cần thời gian mất bao lâu... " ( tiếng nhạc chuông điện thoại )
Huy giật mình tỉnh giấc anh đưa tay vịn vào bàn rồi ngồi dậy, là một giấc mơ sao? Gạt đi suy nghĩ đó Huy với tay lấy điện đoạn và nhận cuộc gọi.
- Này thằng quỷ, cậu không tính đi làm à? - Tiếng Trung như hét lên qua điện thoại .
Huy nhìn lên đồng hồ đã bảy giờ mười, bừng tỉnh anh nói nhanh qua điện thoai - xin lỗi cậu tớ ngủ quên, bây giờ tớ đến công ty ngay đây.
- Trung nói thêm gì đó nhưng Huy đã tắt máy, anh chạy vù vào tolex và hình như quên bẳng đi mọi việc mà anh vừa mơ thấy đêm qua .
Một ngày mới lại bắt đầu, mọi thứ vẫn là những dấu chấm hỏi chưa có câu trả lời và con người ta sống với những điều tưởng chừng không hề có bắt đầu hay kết thúc, lẽ nào là vậy??
HẾT CHẬP 3 .



* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: