Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 14 : " Hạnh phúc lang thang vì cuộc đời là những chuyến đi... "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG III : LÀ BỞI TỰ ANH ĐA TÌNH - DUYÊN PHẬN .
CHẬP 14 : " Hạnh phúc lang thang vì cuộc đời là những chuyến đi... "
Vừa tắm xong Huy bước vào phòng nằm thẳng xuống nệm, người cậu mỏi nhừ sau chuyến đi, toan ngủ thì nghe điện thoại có chuông tin nhắn, lò mò ngồi dậy Huy đưa tay với lấy điện thoại nằm trên bàn gần đó, nhìn vào màn hình thấy hiển thị tin nhắn từ một số điện thoại lạ, phân vân mấy giây rồi Huy mới mở ra xem.
- " Anh ngu chưa vậy? Em Ngọc Thảo nè hihi "
Tuy đã đoán được chủ của số thuê bao là ai nhưng Huy vẫn có cảm giác không thích cô gái này cho lắm, có lẽ vì lần đầu tiên gặp mặt cô ấy đã để lại ấn tượng không tốt trong cậu. Huy cười trừ với tin nhắn hỏi thăm kiểu không đúng lúc này , mà hình như từ ngủ không có dấu đọc cứ như "ngu", đúng là ngay cả tin nhắn cũng không gây nỗi thiện cảm với người ta thì nói chi đến chuyện giao tiếp. Huy thở dài rồi bấm trả lời cho có :
- " Uh, sắp ngủ rồi. Chuyến đi làm tôi hơi mệt. Tôi lưu số cô rồi, cảm ơn cô hỏi thăm. Ngủ ngon ".
Ấn nút gửi đi, Huy cài báo thức cho điện thoại rồi đặt nó lên bàn, giờ phút này cậu chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành và chuẩn bị cho công việc sắp tới mà cậu phải đảm nhiệm.
Nhận được tin nhắn Thảo tự nhiên thấy hụt hẫng pha lẫn cảm giác bực mình, chắc tại vì từ trước đến giờ chưa ai dám đối đáp kiểu như thế với cô, tính về vóc dáng và nét đẹp quyến rũ của mình thì khối chàng điêu đứng vì cô thế mà ... chẳng buồn trả lời lại, Thảo vứt điện thoại sang một bên miệng lâm râm :
- Đúng là cục đất, tưởng mình có giá lắm sao.
Không vì chuyện công ty và giám đốc nhờ thì còn lâu ta mới để ý đến mi, vừa đắp mặt nạ vừa suy nghĩ lung tung Thảo ngắm mình trước gương.
*Isn't anyone tryin' to find me? Won't somebody come take me home , It's a damn cold night Trying to figure out this life Won't you take me by the hand Take me somewhere new , I don't know who you are ..But I, I'm with you...
Có tiếng nhạc chuông điện thoại làm Thảo sực tỉnh, nhìn thấy đầu dây bên kia là "Giám Đốc Phan" cô vội đứng bật dậy rồi ấn nhận cuộc gọi.
- Dạ em nghe ạ.
- Uh, mọi chuyện sao rồi?
- Dạ, em đưa người của công ty họ về khách sạn mình nghỉ ngơi rồi ạ.
- Uh , tốt... có gì mai sắp xếp cho tôi thời gian gặp cậu ấy.
- Vâng, em biết rồi ạ.
Thấy đầu dây bên kia im lặng không trả lời nên Thảo hỏi thêm :
- Sếp còn gì dặn dò không ạ?
- Ah, uh... nghe nói thằng nhỏ còn là trai tân coi đừng làm cu cậu sợ nhé.
Nghe ông Phan nói có phần trêu chọc nên Thảo cũng không giữ ý nói thẳng :
- Em biết rồi ạ, cậu ấy như cục đất vậy, Thảo cười khẽ .
- Được rồi cô nghỉ ngơi đi có gì mai gặp tính sau, tôi cúp máy đây.
- Vâng, em chào sếp.
Kết thúc cuộc gọi Thảo thở dài, tại sao ai cũng nghĩ mình như thế nhỉ chắc phải sửa đổi lại cách nói chuyện mới được. Tính tình Thảo vốn hay bông đùa hơi quá chứ thực chất cũng không phải là cô dễ dãi trăng hoa gì, nhưng đa số mọi người đều có ấn tượng ban đầu với cô không đúng nghĩa cho lắm. Nghĩ bâng quơ một xíu rồi Thảo cũng chìm vào giấc ngủ.
***
Trời vừa sáng Huy đã tỉnh giấc, dường như cậu dậy trước cả đồng hồ báo thức, có lẽ vì phòng lạnh nên không khí hơi ngột ngạt làm Huy khó ngủ thẳng giấc được với lại một phần Huy không quen ngủ phòng máy lạnh cho lắm. Huy bật dậy làm vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa, xong hết việc cậu ngồi bó chân trên ghế nhìn ra cửa kính ngắm thành phố buổi sớm mai, mặt trời nhô lên một màu hồng đậm phía sau những dãy nhà cao tầng chọc trời, nhìn cảnh tượng đó Huy cảm giác bình yên lạ kỳ, có vẻ như nhịp sống luôn là vậy nhưng đôi khi chúng ta đã quá bận bịu với hàng trăm thứ việc cơm, áo, gạo, tiền mà quên đi cách thưởng thức trọn vẹn từng ngày, từng giây phút, ví như khung cảnh hiện tại bây giờ. Thấy thiếu thiếu gì đó Huy mới sực nhớ đến hình như dạo này cậu bỏ quên thói quen nghe nhạc buổi sáng thì phải, tìm trong ngăn ba lô Huy kéo ra cái loa bluetooth rồi tra tìm trong điện thoại mấy bản nhạc yêu thích. Huy dừng ở bản nhạc I'm With You của Avril Lavigne rồi bấm play, lâu lắm rồi Huy mới nghe lại bản nhạc này, một thời cậu đã rất thích. Đang trầm lắng trong giai điệu du dương của bản nhạc thì tiếng chuông điện thoại lấn sang bài hát, nhìn đầu số Huy đã biết là ai gọi nên ấn nhận cuộc gọi.
- Vâng, tôi nghe đây.
- Anh chuẩn bị đi, bây giờ em qua đoán anh đấy.
- Ok, tôi biết rồi.
Huy vội thu dọn đồ và chuẩn bị những thứ cần thiết để đến công ty bạn, chuyến đi này nhiệm vụ đang đặt nặng trên vai cậu nên Huy rất chỉnh chu từ phong cách ăn mặc đến những tư liệu cần thiết để giúp công ty bạn trong chuyến công tác này. Làm xong mọi việc Huy ra thang máy toan xuống phòng dưới đợi Thảo đến, dù sao thì Huy cũng không muốn ai đợi mình, nhìn dáng vẻ chỉnh chu trong bộ vest màu đậm Huy hài lòng về mình. Thang máy vừa mở Huy đã thấy Thảo ngồi chờ sẵn ở dãy ghế đợi của khách ngoài quầy lễ tân, Huy không ngờ tác phong làm việc của cô gái này lại nhanh đến mức đó, vì thời gian gọi và thời gian cậu chuẩn bị chưa đến mười lăm phút.
- Xin lỗi, để cô phải đợi thật ngại quá. Huy nói rồi nhìn Thảo cười xã giao.
- Không sao đâu, em cũng vừa đến thôi. Nói rồi Thảo tiếp lời :
Em có kêu lễ tân gọi lên phòng anh nhưng không thấy anh bắt máy, biết anh đang xuống rồi nên em ngồi đợi anh luôn. Nhìn Thảo mặc váy ngắn và chiếc áo sơ mi hợp tông màu Huy không khỏi bối rối, vì dường như những gì có thể phô bày đều hiển hiện rõ từng đường nét của người con gái, Thảo đứng lên bước lại gần Huy, đôi giầy cao gót càng tôn vinh hơn cho vóc dáng của Thảo, trong phút chốc Huy đờ người nhìn Thảo không nói nên lời.
- Sao anh ăn mặc nghiêm túc quá vậy.
- Ah, không... không có gì.
Huy trả lời ấp úng vì mắt cậu vẫn đang nhìn Thảo, nhiều lúc Huy cũng biết mình hơi nhà quê và nhát gái, với cậu những cô gái kiểu như Thảo là dạng người mà cậu không bao giờ nghĩ đến chứ nói chi là với tới.
- Chúng ta... đi đâu đây?
Lấy lại bình tỉnh và nhìn sang hướng khác huy hỏi trong ngập ngừng. Đến lúc này Thảo cũng đã nhận ra Huy đang bối rối trước dáng vóc của cô nên cô cũng ngại ngùng ít nhiều.
- Đi ăn sáng, lúc nãy tính nói mà anh cúp máy vội quá.
- Ơ... không phải chúng ta đến thẳng công ty sao?
- Còn sớm mà, lịch gặp giám đốc đến tận trưa nay mà anh.
- Ủa... vậy à.
Thấy Huy còn đang ngơ ngơ như bò đeo nơ nên Thảo mới nói thẳng vào vấn đề:
- Em sơ ý quá, đáng ra nên nói anh biết sớm lịch gặp giám đốc và thời gian cụ thể ...
- Không sao, giờ cô nói cũng được mà. Huy ngắt ngang.
Có điều gì đó làm cậu không chịu được khi cứ phải nhìn Thảo nói mà không đáp lại gì, điều đó làm cho cuộc trò chuyện của hai người không tự nhiên cho lắm.
- Dạ, giờ mình đi ăn sáng rồi em sẽ nói rõ cho anh.
- Lại làm phiền cô nữa rồi.
- Không sao đâu, anh khách sáo quá. Thảo nhìn Huy cười rồi ra hiệu Huy ra ngoài xe.
Ngoài trong xe Thảo phần nào cũng đã thuật lại hết toàn bộ thời gian và lịch làm việc của Huy tại công ty mình cho cậu biết, nghe đến đâu Huy chỉ ah, uh đến đó, thỉnh thoảng hỏi thêm vài thứ liên quan đến công ty hai bên. Cuộc trò chuyện kết thúc khi Thảo đưa Huy đến một nhà hàng dạng sang trong thành phố, Thảo vừa chạy xe đến cửa nhà hàng thì người phục vụ đã chạy ra đón tiếp và mời hai người vào trong. Huy vẫn chưa hoàn toàn quen với kiểu công tác như thế này, đa số những lần đi công tác trước cậu đều đi chung với Trung và Tiến hoặc có chăng là với Lý Tổng một lần. Chuyến đi riêng một mình này làm cậu có cảm giác không an toàn và tự nhiên cho lắm.
- Anh chị dùng gì?
Nghe người phục vụ hỏi Huy bối rối nhìn qua Thảo, thấy được vẻ không tự nhiên trên khuôn mặt cậu, Thảo chủ động nhận Menu và gọi món, có lúc nhìn sang Huy hỏi kiểu như món này được không, hay anh uống gì?. Riêng Huy chỉ biết gật đầu nghe theo mà không phản ứng kịp, với cậu những điều này có hơi xa lạ vì trước giờ cậu không ăn ngoài kiểu này và đặc biệt là đi chung với Thảo.
Khi mọi thứ đã được mang ra Huy chỉ biết ngồi ăn trong im lặng, có lúc nhìn sang Thảo tính hỏi gì đó nhưng lại thôi, còn Thảo thì với phong cách rất sang trọng và như rất quen thuộc cô dùng bữa rất tự nhiên khác hẳn với Huy. Tận đến lúc ăn xong hết ngồi uống nước Huy mới lên tiếng hỏi Thảo :
- Cô có thường đến đây không?
Nghe Huy hỏi một cách rất chân thật làm Thảo không khỏi xao động, cô không nghĩ anh lại đúng nghĩa "cục đất" như thế. Thảo cười hiền rồi trả lời Huy :
- Tất nhiên rồi, công việc của em là tiếp khách cho công ty và là thư ký giám đốc mà.
- À... uh..
- Mà sao anh hỏi thế?
- Không có gì, hỏi thử thôi.
Nói rồi Huy vội bê ly nước lên uống như che giấu đi nét ngượng ngùng của mình, chẳng thể hiểu nỗi sao mình có thể hỏi câu đó, Huy tự vấn đáp trong tâm trí, giây phút ấy trông cậu rất đáng thương.
- Anh không quen ăn như thế này nhỉ?
- À, cũng tốt, món ăn ở đây ngon mà.
Thảo cười tươi nhìn Huy, trong cô dậy lên một cảm xúc rất lạ với người con trai mộc mạc này. Sự thật là trước giờ tuy Thảo gặp rất nhiều đối tác nhưng người như anh thì cô chưa gặp bao giờ. Nghĩ đến những người trước cô cảm thấy anh đúng nghĩa một chàng trai "tốt", anh không cầu kỳ, không ăn nói hoa mỹ hay mồm miệng như kiểu đàn ông vừa thấy cô đã nghĩ đến chuyện lên giường, quả thật những thứ Thảo nhận thấy ở Huy làm cô có phần tôn trọng anh hơn.
- Ăn xong anh có muốn đi dạo một vòng không?
- Không...không cần đâu, cô còn nhiều việc mà .
- Không sao, lịch làm việc của em sáng nay chỉ có anh.
Thảo thốt ra câu đó rất tự nhiên vì đúng là cô sáng nay chỉ có nhiệm vụ tiếp đãi Huy, nhưng nghe qua câu đó Huy lại thoáng bối rối, nhìn Thảo mấy giây Huy lại đưa mắt nhìn xuống bàn rồi vô tình thấy đôi chân trần của Thảo đang khép gối, thỉnh thoảng đổi bên làm Huy muốn chết ngộp . Chiếc bàn làm bằng kính trong suốt nên Huy thấy rất rõ từng đường nét của Thảo.
- Anh nhìn gì vậy?
Huy giật thót người như vừa bị bắt quả tang làm một chuyện xấu, vội lên tiếng :
- Không có gì? tôi không cố ý nhìn chân Thảo đâu.
Nói xong câu đó Huy muốn độn thổ, nói vậy khác nào chưa đánh đã khai rồi, phen này Huy cấm khẩu.
- Anh lạ thật đấy, rất thú vị.
Thảo nói rồi uống nước bình thường như chưa hề nghe Huy nói gì, vì dù sao cô cũng hiểu anh không phải dạng người đó mà.
*- Yêu người ta rồi chứ gì?
Huy xuýt hất đổ cả ly nước trà khi quay sang thấy Tiểu Mạn đang ngồi bên cạnh. Trừng mắt nhìn Tiểu Mạn mà không biết nên nói hay làm gì Huy bối rối ...
- Anh sao vậy? Anh ổn chứ?
Thấy Huy có vẻ lạ nên Thảo lo lắng hỏi, trong khi đó thì Huy hết nhìn cô rồi nhìn sang ghế bên cạnh với nét mặt rất lạ lùng.
- À, không sao, tôi đi tolet một tí.
- Vâng. Thảo trả lời vậy nhưng không khỏi lo lắng nhìn theo hướng Huy đi.
Vào bên trong rồi Huy mới quay lại nhìn Tiểu Mạn hỏi :
- Em theo anh làm gì vậy?
- Uh, ai không biết anh đang bận ăn sáng với "gái".
Huy thở dài, em có bị làm sao không vậy, anh đang làm việc người ta mời khách đi ăn sáng có gì sai đâu.
- Ồ... chưa gì đã bênh vực nữa rồi.
- Thôi bỏ đi, em gặp anh có chuyện gì không?
- Không, rảnh rỗi theo chọc anh chơi được không?
- Em...
Huy không biết nói sao với cô bé bướng bỉnh này, nên rửa mặt xong Huy quay sang nói :
- Em về đi, khi nào xong thì anh gặp em.
- Uh, đuổi em đi để tiện tán gái chứ gì, ai không biết.
- Không nói với em nữa anh ra ngoài đây.
Huy bước ra ngoài bỏ Tiểu Mạn lại, chuyện xảy ra vừa rồi đúng là không tài nào Huy đoán trước được, mọi chuyện có vẻ không hề ổn với cậu nếu như cứ trong trạng thái bây giờ.
- Mình về thôi, tôi hơi mệt .
Thấy thái độ khó hiểu của Huy, Thảo cũng không tiện hỏi thêm.
- Vâng, vậy để em đưa anh về khách sạn.
- Uh, cảm ơn cô.
Về đến khách sạn Huy quay sang chào Thảo rồi cảm ơn thêm mấy câu, Huy cũng không muốn phiền thêm Thảo nữa, giờ cậu chỉ muốn lên phòng nghỉ ngơi sớm để còn chuẩn bị cho công việc trưa nay. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu nhưng lại có quá nhiều thứ khiến Huy chưa kịp cân bằng được. Rồi đây chuyện gì sẽ xảy ra nữa.. quả thật chuyến công tác này khiến cậu lo nghĩ rất nhiều.
HẾT CHẬP 14 .

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, giày và văn bản

* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: