Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 19 : " Nỗi Đau Tìm Về Trong Ký Ức... "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG IV : TÌNH YÊU CỦA NGƯỜI THỨ BA
CHẬP 19 : Nỗi Đau Tìm Về Trong Ký Ức...
Mọi thứ quá nhanh khiến Huy không kịp nhận thức được điều gì đang xảy ra, trước mắt cậu hiện lên những mảng ký ức mờ nhạt của Tiểu Mạn, nó hệt như những thước phim quay chậm và cậu đang là người chứng kiến điều đó một cách rõ ràng nhất. Đan xen hàng loạt ký ức tươi đẹp về những ngày Tiểu Mạn bên cạnh Thiên Tuấn, cảnh vật bỗng nhạt nhòa dần và đưa Huy đến một khung cảnh mới, nơi đó Huy nhìn thấy Tiểu Mạn đang tay trong tay cùng Thiên Tuấn đi dạo trên một bờ biển trải dài, tiếng sóng rì rào và bao cặp tình nhân đang chung bước. Huy thầm nghĩ chắc hẳn đây là một công viên nằm cạnh biển... nơi yên bình ấy có hai dáng người đang đi bên nhau trò chuyện.
***
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Tiểu Mạn nhìn Tuấn như muốn thấu hiểu được điều người yêu đang trăn trở.
- Không có gì đâu em...
- Anh lo lắng điều gì nói em nghe đi?
Tuấn nhìn sâu vào đôi mắt đầy lo âu của Tiểu Mạn, tim cậu như có hàng nghìn vết dao đâm và dường như miệng cậu không thể thốt nên lời. Tuấn biết tình cảm của Tiểu Mạn với cậu là thật, bao năm yêu nhau làm sao cậu không cảm nhận được chứ, nhưng giờ đây trước bước ngoặt của định mệnh đời mình, cái mà người đời luôn dễ lầm đường lạc lối và Tuấn nghĩ mình cũng không phải ngoại lệ. Đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời để lựa chọn giữa tình yêu và danh vọng , người con trai vững chãi, đáng tin cậy kia bỗng trở nên yếu đuối biết dường nào.
- Mình quen nhau bao lâu rồi em nhỉ?, bất giác Tuấn hỏi...
- Em nghĩ là hơn hai năm rồi từ ngày mình gặp nhau.
- Tại sao anh hỏi vậy? Muốn cưới em rồi à?
Dường như nét thơ ngây trong tình yêu của Tiểu Mạn nhiều khi làm cho Tuấn cảm thấy nhói lòng. Làm sao anh có thể nói chia tay cô được chứ, Tuấn thở dài rồi tiếp lời...
- Anh nghĩ mình nên dừng lại .
Sáu từ đó phát ra như thoảng vào trong gió, Tiểu Mạn quay sang nhìn Tuấn như thể muốn hỏi, anh có vừa nghe thấy ai đó nói gì không? . Nhưng chỉ ít giây sau đó cô chợt hiểu rằng những lời nói kia được thốt ra từ chính người con trai mà cô tin yêu nhất.
- Anh vừa nói gì vậy? Không được trêu em...
- Anh nói thật lòng đấy. Tuấn nhẹ giọng cất lời rồi quay nhìn hướng khác.
- Tại sao?
Tiểu Mạn thốt ra hai từ vô nghĩa ấy khi lòng cô đang dậy sóng, chỉ mới ít phút trước cô cứ nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trần gian, nhưng Tuấn đã hiện thực hóa điều ấy bằng sự thật mà cô nghĩ là cay đắng nhất.
- Anh nghĩ mình không hợp nhau.
Anh không còn yêu em nữa, anh không muốn dối gạt em và lừa dối chính bản thân mình, hãy để anh một lần được là chính mình và đối diện với em, được không Tiểu Mạn.
Trong giây phút ngừng thở và nói ra hết những điều đó, Tuấn đã không hề biết Tiểu Mạn đau đớn biết dường nào, cô chết lặng người nhìn anh, mắt cô ngấn lệ, cô không muốn tin vào những điều mình vừa nghe và rõ ràng mọi sự phủ nhận từ trái tim cô đều không thành công.
- Anh mắc bệnh gì đúng không? hay anh có người mới?
- Anh... anh nói đi.
Tiểu Mạn cầm tay Tuấn lắc mạnh như thể cô không còn chịu đựng được nữa, cô muốn biết sự thật ngay bây giờ và tất nhiên cô không hề tin vào những điều Tuấn vừa nói trước đó.
- Em bình tĩnh đi, nghe anh nói nào.
- Không... Không ...
Tại sao anh lại như vậy? Tại sao anh lừa dối em, những điều chất chứa trong lòng Tiểu Mạn như vỡ òa, dường như cô đã bấn loạn trước sự thật mình sắp mất Thiên Tuấn.
- Anh xin lỗi...
***
Không gian dừng lại khiến Huy nhìn quanh, cậu đang cố đoán điều gì đang diễn ra thì từ đằng sau cậu phát lên một giọng nói.
- Anh thấy em ngốc không?
Huy quay lại nhìn và thấy Tiểu Mạn, cô rất bình thản khi vừa chứng kiến lại một phần ký ức của chính mình.
- Anh hiểu rồi, nhưng tại sao? Tại sao sau đó cậu ấy lại muốn hại em?
Huy không trả lời câu hỏi trước đó của Tiểu Mạn, vì giờ đây những điều cậu muốn biết chỉ là tại sao Tiểu Mạn tại lâm vào trạng thái như bây giờ. Tiểu Mạn nhìn Huy cười buồn rồi nói :
- Anh cứ xem tiếp đi, rồi sẽ biết...
- Xem gì cơ?
Lời Tiểu Mạn vừa dứt thì cô cũng biến mất, mọi thứ xung quanh Huy lại mờ nhạt dần và đưa anh đến một viễn cảnh khác.
***
Ngày thứ hai...
Sau tối hôm đó Tiểu Mạn đã khóc rất nhiều, mọi thứ với cô giờ chỉ còn lại một màu đen tối, với cô hai từ "hạnh phúc" giờ đây sao mong manh quá. Hàng loạt những dòng trạng thái trên facebook và zalo của cô làm những người thân yêu vô cùng lo lắng, nhưng chẳng hề có một tin nhắn nào từ Thiên Tuấn, sau đêm hôm ấy. Anh biến mất như chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời cô, một người đàn ông bội bạc, sau tất cả điều đó Tiểu Mạn lấy lại bình tĩnh và cô quyết tìm cho ra sự thật, dù sự thật đó có đau đớn đến mức nào đi chăng nữa.
***
Ngày thứ ba...
Sau một ngày dài lục tung các trang mạng xã hội để tìm dấu vết của Tuấn, Tiểu Mạn nằm dài trên nệm, cô thở dài mệt mỏi. Cô muốn đi tìm gặp anh, nhưng thiết nghĩ với tư cách gì đây, người yêu cũ ư? Điều đó làm cô thấy mình thật lụy tình và ngu ngốc. Đang tính tìm thêm một số cái tên cá nhân từng là bạn thân của Tuấn, để lùng ra hắn trên facebook thì điện thoại Tiểu Mạn đổ chuông.
- Alo, Tiểu Mạn xin nghe.
- Mày biết gì chưa?
Vừa nghe giọng nói, Tiểu Mạn đã nhận ra nhỏ bạn thân của mình, cô tiếp lời.
- Gì thế Ngọc, có chuyện gì à?
- Đồ ngốc, tao thấy "hoàng tử" của mày đang cặp với con "ghệ" mới đây này.
Nghe hai từ "hoàng tử" làm Tiểu Mạn thấy thật ghê tởm, không hiểu tại sao trước kia cô lại thấy thân thương đến độ ngốc nghếch như thế.
- Là sao? Ai? Mày nói gì tao không hiểu?
- Thiên Tuấn, thằng bồ cũ của mày đấy. Hiểu chưa?
"Bồ cũ", lại thêm cái danh từ thì quá khứ, Tiểu Mạn thở dài...
- Uh, tao biết rồi. Kệ hắn đi.
- Uh, thôi đừng buồn nữa, quên tên sở khanh đó đi, tao báo cho mày tĩnh người ra.
- Uh... tao không sao mà.
Tiểu Mạn nói vậy, nhưng lòng lại đau đến lạ thường. Toan cúp máy thì đầu dây bên kia nhỏ bạn tiếp lời :
- Mày muốn biết con nhỏ ấy là ai không?
- Ai cơ? Tiểu Mạn hỏi gấp.
Dường như cái thông tin mới này làm cô tò mò tột độ, cũng đúng thôi người khiến Tuấn thay lòng đổi dạ mà, làm sao cô lại không muốn biết cơ chứ.
- Nó là bạn của bạn tao. Nghe đâu là con của một chủ tịch tập đoàn lớn.
- Thôi rườm rà đi, bạn nào của mày? sao tao không biết chứ?
Có lẽ vì quá nôn nóng muốn biết tình địch của mình là ai, nên Tiểu Mạn đã hiễu lầm rằng con nhỏ đó là bạn của Ngọc. Quả là một câu hỏi ngốc nghếch, nhưng dù sao cô cũng không kịp rút lại câu nói đó nữa rồi.
- Không phải bạn của tao, nó là bạn của con Ly học chung khóa ngoại ngữ với tao.
- Ah, hiểu rồi. Giờ thì Tiểu Mạn mới vỡ lẽ.
- Mà sao mày biết được vậy?
- Tao thấy hình tụi nó chụp chung trong điện thoại nên mới gạ hỏi và biết được đó chứ.
- Nghe đâu đi chơi xa, chụp hình chung, cũng mới đây thôi.
Tiểu Mạn nghe là thế, nhưng cô chợt nhớ ra một điều quan trọng nên hỏi gấp :
- Lúc nãy mày kêu con đó là con gái của chủ tịch một công ty lớn đúng không Ngọc?
- Uh , mày biết gì à?
- Công ty Thiên Phú đúng không, mày xem lại giùm tao nhanh đi.
- Được rồi, được rồi, để tao xem, mày hối tao quá à?
Ngọc cúp máy trước khi nói với Tiểu Mạn rằng, có gì nhỏ sẽ nhắn tin thông tin cụ thể lại cho Tiểu Mạn, sau khi tìm hiểu .
***
Ngày thứ tư ...
Sau khi nhận được tin nhắn từ Ngọc, Tiểu Mạn cũng đã dần hiểu ra mọi điều, hóa ra người mà Tuấn quen lại chính là con gái của sếp lớn hắn. Cuộc đời trớ trêu là thế đấy, mọi thứ đều có thể đổi trắng thay đen chỉ vì đôi từ "danh vọng" . Đúng là một thằng đểu cán, mình sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn. Tuy đã tính trước mọi việc nhưng Tiểu Mạn không thể ngờ rằng Tuấn đã chuẩn bị cho mọi tình huốn và cô đã hoàn toàn thất bại với kế hoạch "vạch trần" của mình. Biết là không thể làm gì hơn nên Tiểu Mạn đành hẹn gặp Tuấn để nói chuyện lần cuối và mọi chuyện phức tạp có lẽ bắt đầu từ đó...
HẾT CHẬP 19

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và văn bản

* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: