Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 7 : "Người tốt đôi khi lại không được may mắn như ta những tưởng..."

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG II : DUYÊN KHỞI - BẮT ĐẦU MỘT KẾT THÚC.
CHẬP 7 : "Người tốt đôi khi lại không được may mắn như ta những tưởng..."
Ông Hậu một tay chống hông, một tay chỉ chỏ nói gì đó với bà bán ngô dạo, đang nói chưa hết câu thấy Huy và hai đồng nghiệp vừa dừng xe trước cổng công ty, ông bỏ dở câu chuyện quay sang hỏi :
- Ăn Ngô không mấy đứa?
- Bắp, bí gì giờ này hả chú mau mau tụi cháu lên phòng chuẩn bị họp, ( Trung hối thúc )
Kỳ thực cũng lạ vì cùng một loại trái như nhau nhưng mỗi miền lại có một tên gọi khác, ông Hậu gốc dân Bắc nên hầu như ông vẫn dùng tiếng địa phương khi trò chuyện, còn riêng nhân viên trong công ty đa số đều là dân miền nam và miền trung.
- Chú lại đánh trống lảng đó à? Không phải đang tán tỉnh "cô bán ngô" chứ, Tiến nhấn giọng trêu chọc.
- Ơ cái thằng này, ta có lòng tốt hỏi thăm mà cứ thế...
- Thôi, thôi...cháu xin can ( Huy nói chen vào )
Vừa bấm thẻ xe cho chúng tôi, ông Hậu giải thích thêm một tràng đủ kiểu, mặc dù chỉ là Tiến nó muốn trêu ông nhưng có lẽ những gì ông đang phân trần lại tố cáo đích thị hành động của mình. Đúng là đời có vài chuyện tốt nhất không cần giải thích vẫn hơn.
- Bing...
Tiếng thang máy vang lên, cửa vừa mở Tiến hẩy hẩy vai Huy chỉ về hướng phòng giám đốc Lâm. Lão Lâm dạo này chưng diện thấy rõ, nhìn lão trong bộ vest màu sáng kèm cà vạt cùng tông đang làm điệu sang chảnh với đám nhân viên cấp dưới, Huy cười phì lắc đầu. Cũng đúng thôi ở vị trí như lão chuyện ăn diện cũng không có gì là lạ, có chăng phụ thuộc tính cách của mỗi người.
- Huy, cậu đây rồi. Tôi nghe nói dự án lần này cậu lại được Lý tổng cất nhắc nhỉ?
Đang suy nghĩ bâng quơ nghe thấy giọng lão sau lưng, Huy cúi đầu chào rồi tiến lại gần. Dù cùng một công ty nhưng nói thẳng ra là vẫn theo cái thế thời muôn thuở, kiểu chia bè kéo cánh nên người dưới trướng lão họa ra được lão nâng đỡ, mà "nâng đỡ" ở đây cũng chỉ thuộc dạng quà cáp bíu xén cho lão.
- Vâng, em sẽ cố gắng không phụ sự kỳ vọng của công ty .
Nghe Huy nói vậy lão Lâm tỏ vẻ ưng ý, nhưng chỉ cần nhìn qua ánh mắt biết cười kia cũng đủ hiểu lão chẳng phải tốt đẹp gì, khi ra giọng hỏi thăm.Vẫn với điệu bộ của bề trên, lão Lâm vỗ vai Huy nói thêm mấy câu kiểu động viên cho phải lẽ rồi quay bước, Huy vâng dạ là thế xong cũng cảm nhận được áp lực cho dự án kỳ này của cậu.
- Bình tỉnh đi còn bọn tớ mà, Trung nháy mắt nói nhỏ như hiểu được điều Huy lo lắng .
- Uh, cảm ơn hai cậu. ( Huy cười hiền )
Dù tổ của Huy thuộc lĩnh vực riêng chuyên về quản cáo thị trường, nhưng nói cho cùng mọi thứ vẫn là từ trên xuống, từ dưới lên. Nhà dột từ nóc mọi thứ thông qua giám đốc hẳn tính sau, nói có phần mỉa mai nhưng thực chất cũng là vậy .
Vừa thấy Huy và hai đồng nghiệp đi khuất, Lão Lâm mặt biến đổi sắc thái liếc nhìn Khải ra hiệu. Khải là cánh tay đắc lực của lão, được lão đưa vào làm một cách không minh bạch, nhưng vì nể cái ghế giám đốc nên hầu như câu chuyện của Khải chỉ là lời bàn ra nói vào sau lưng của đám nhân viên công ty, chứ chẳng bao giờ dám xét nét rõ ràng .
- Hừm! Cái đám này sống dai thật.
- Vâng. Em nghĩ lần này mình nên làm mạnh tay hơn. ( Khải nhấn giọng )
Lão Lâm nhìn đàn em với thái độ không vui cho lắm, "mạnh tay" chúng mày còn nói được câu này à? Không phải lần trước tao nói mày nên mạnh tay từ đầu rồi sao, nói đoạn lão mở ngăn bàn lấy điếu xì-gà châm rồi riết một hơi dài.
- Chuyện em cài vi-rút máy tính thằng Huy, em nghĩ nó toi rồi nhưng...
Đừng có nói từ nhưng nhị với tao, lần này liệu mà làm cho xong chuyện này không thì xem lại cái "ghế" của mày đi là vừa. Dù rất bực với thái độ của Lão Lâm nhưng Khải chỉ biết vâng dạ rồi rút đi, quả thật Khải đã vì lão làm không biết bao nhiêu chuyện, thành sự thì được tiền được khen còn không thì thế đấy .Khải nhẹ đóng cửa phòng nhưng vẫn nghe rõ câu chửi thề của lão vọng ra:
- " Mẹ, một đám vô tích sự ".
Về đến phòng mình, Khải bấm điện thoại và nhờ thư ký cho gọi Dũng và Đạt lên phòng mình , hai thằng này lại là trợ thủ của Khải. Vừa thấy hai thằng bước vào phòng cúi chào mình, Khải quẳng luôn tập giấy tờ trên bàn vào mặt bọn nó, miệng không ngớt chửi, vì có lẽ Khãi đang ức chế vụ lên lớp của Lão Lâm thành ra giận cá chém thớt, thói đời là vậy trên chửi dưới nghe mà.
- Tụi mày nghe đây, lần này tụi mày phải làm dứt điểm cho tao vụ này, không thì cả đám ăn cám.
Nói đoạn Khải kêu hai đứa lại gần rồi thì thầm to nhỏ gì đó, nghe xong Dũng và Đạt gật gật sáng mắt lên vì âm mưu của Khải vừa nói. Mọi chuyện lẽ ra không ai có thể biết được âm mưa của bọn chúng, nhưng nào ngờ lại có một người nghe lén được toàn bộ sự việc, người đó không ai khác là...
***
Cuộc họp vừa dứt, Huy ngồi trên bàn làm việc mở máy tính và bắt đầu chuẩn bị cho dự án sắp tới của mình, đợt này cậu quyết tâm cao độ hoàn thành cho xong mục tiêu, để lấy lại thế cân bằng cho mình trước những lỗi lầm mà cậu mắc phải của dự án cũ .
- Này? hôm nay ai chịu trách nhiệm pha cà phê nhỉ? Tiến hỏi giọng cười cười.
- Là tớ, không cần nhắc khéo thế đâu.( Huy liếc nhìn bạn )
- Bỏ ít đường nha ku, Trung nói chen vào.
Biết rồi hai ông tướng, sẽ có ngay cho hai quý ngài. Huy nói rồi đứng lên vươn vai cho đỡ mỏi, đoạn cậu nhìn qua tác phẩm mình đang đồ họa trên máy tính một lần nữa xong mới rời đi.
- Có người muốn hại bọn anh đấy?
Tiếng nói bất thình lình của Tiểu Mạn làm Huy xuýt tí nữa đánh rơi ly cà phê đang cầm trên tay, anh ngó xung quanh rồi mới lên tiếng :
- Sao cô lại vào đây? Đây không phải chỗ cô đến chơi đâu?
- Em buồn quá nên lẻn theo anh, nhưng vô tình lại nghe được vài chuyện .
Nhìn Tiểu Mạn một cách ngờ vực và cũng chưa hiểu được ý Tiểu Mạn nói gì, Huy chau mày hỏi :
- Chuyện gì? Cô nói vậy là sao?
- Ông cười bằng mắt và cái thằng nhỏ con tính hại anh đấy .
- Ông nào? thằng nào? cô nói gì tôi không hiểu?
- Cái ông mới nãy anh vừa gặp nói chuyện đấy, cái lão mặc vest sang trọng.
Nói đến đó Huy mới hình dung ra được người mà Tiểu Mạn đang miêu tả, đúng là lão Lâm và cái thằng nhỏ con kia chắc chắn là tên Khải, cánh tay đắc lực của lão . Đã hiểu ra vấn đề Huy mau mắn hỏi như muốn biết ngọn ngành câu chuyện.
- Hại bọn tôi? hại cái gì chứ? Cô nói rõ xem nào.
Tiểu Mạn thuật lại toàn bộ chuyện mà mình nghe được cho Huy, càng nghe Huy càng choáng vì nếu theo logic thì cậu biết Tiểu Mạn không hề nói dối cậu.
- Vậy ra chuyện lần trước là...
Anh hiểu rồi đấy, giờ thì lo mà tránh đi không thì nguy cho anh đấy, dù không muốn tin nhưng nghe những điều Tiểu Mạn nói Huy không khỏi hoang mang.
- Được rồi, trước hết để tôi nghĩ lại đã. Giờ cô tạm thời đi đi.
Dứt câu Huy không thấy Tiểu Mạn đâu nữa, cậu sực nhớ ra còn chưa nói lời cảm ơn cô. Nhưng giờ điều quan trọng hơn là cậu phải tìm cách tránh tai họa này trước khi nó ập đến. Huy bê mấy ly cà phê về phòng vừa đi và ngẫm lại chuyện mới nghe mà chẳng hề để ý đến có người trông thấy cậu nói chuyện một mình .
- Này cậu lấy cà phê ở i rắc ah? Tiến hét lên khi vừa thấy Huy bước vào.
Còn đang liên tưởng đến điều mới nghe được từ Tiểu Mạn, Huy chẳng màng đến lời trách cứ của bạn. Anh đặt hai ly cà phê xuống cho mỗi người, rồi lặng ngồi thịch xuống ghế.
- Ơ thằng này, cậu sao thế?
Trung cũng bắt đầu thấy Huy lạ lùng với cách mà cậu vừa thể hiện, nhưng đang bận với công việc mình làm nên chỉ nhún vai rồi im thinh.
- Này hai cậu, Huy chợt lên tiếng .
- Gì thế ku? cả hai đồng thanh trả lời quay sang nhìn Huy.
- Thôi, không có gì ...
Chán ngán với cách hành xử lạ kỳ của Huy, Tiến và Trung chỉ biết lắc đầu thở dài. Riêng phần Huy việc cậu nghe được nhưng không thể nói ra được làm cậu khó chịu vô cùng, vì nói ra chưa chắc gì ai tin, chưa kể lại để lộ thân phận của Tiểu Mạn thì càng nguy hơn. Thật lạ vì giờ này điều làm cậu lo lắng hơn cả công việc lại là Tiểu Mạn và xem ra chính Huy cũng không nhận ra điều đó.
Chiều tan sở Huy chạy vội về nhà và bắt đầu lo lắng cho chuyện ngày mai cậu sắp phải đối mặt , dù cố suy nghĩ ra nhiều phương án cậu vẫn không thể bảo đảm chu toàn cho mối nguy ngại lúc này.
- Anh Huy có trong nhà không ạ?
Là tiếng của Hải, đang rối trí nhưng Huy vẫn đứng lên và ra mở cửa xem thử Hải có chuyện gì mà tìm mình giờ này.
- Ủa Hải? có chuyện gì tìm anh vậy?
- Dạ, em qua mượn chiếc láp của anh làm tí việc ạ. Không biết anh có bận...
Lời Hải vừa dứt Huy chợt nảy ra một ý định cực kỳ hay, không nhờ có Hải chắc chẳng thể nào cậu nghĩ ra được.
- Ok, anh không bận gì đâu, em cứ dùng đi .
- Vâng, tốt quá. Em cảm ơn anh ạ .
Hải tính nhận máy từ Huy rồi về nhà mình nhưng Huy kéo cậu lại. Anh muốn nhờ em một chuyện này được không, chắc chú mày giúp được anh đấy. Nói đoạn Huy và Hải ngồi xuống thì thầm một hồi Hải mới lên tiếng :
- Vâng, chuyện này dễ mà cứ để em .
- Được. Vậy thì tốt quá, coi như anh nợ em vụ này .
- Anh nhớ là anh "nợ" em một chầu đấy, Hải đá lông nheo trêu Huy .
- Uh, nhớ mà . ( Huy cười tươi )
Thế là mọi chuyện coi như êm xuôi, Huy thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ phút cuối cậu lại tìm ra được hướng giải quyết tốt đẹp đến thế. Huy cười mãn nguyện rồi bắt đầu hoàn thành giai đoạn cuối cho dự án của mình, trước khi ngày mai trình lên ban giám đốc phê duyệt.
Cuộc đời Huy thật ra mà nói vốn không được nhiều may mắn như người ta, nhưng bù lại cậu sống có đạo đức và tính tình hiền lành, nên cũng không có gì là lạ khi người xưa có câu " ở hiền gặp lành " .
HẾT CHẬP 7



* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: