Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 20 : " Sự Đáng Sợ Mang Tên Danh Vọng... "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG IV : TÌNH YÊU CỦA NGƯỜI THỨ BA
CHẬP 20 : Sự Đáng Sợ Mang Tên Danh Vọng...
Huy dường như cũng đã dần hiểu ra mọi chuyện khi chứng kiến gần hết những mảng ký ức của cô bé, trong cậu chợt dậy lên một cảm xúc thương cảm đến tột độ cho số phận của người con gái mang tên " Tiểu Mạn ".
***
Ngày thứ năm...
Cuối cùng thì Tiểu Mạn cũng có một cuộc hẹn trò chuyện với Thiên Tuấn, sau những ngày mệt mỏi vừa qua, Tiểu Mạn cũng đã hiểu được giá trị thực sự của hai chữ "tình yêu" mà Thiên Tuấn giành cho cô. Suốt bao năm tháng, nói một cách trớ trêu khi tình yêu được đưa lên cán cân danh vọng thì mọi thứ sẽ trở về nơi xuất phát, tình yêu cô trao anh nào có lỗi, chỉ là vì cô đã quá tin anh và kết quả này Tiểu Mạn nghĩ cô nên chấp nhận là kẻ thua cuộc trong tình yêu của chính mình. Vì điều gì cũng được, vì cô yêu anh, vì sự cao thượng của cô, tất cả đều không quan trọng nữa...cô nghĩ vậy!!
- Anh vẫn khỏe chứ?
Quán cafe vắng người, mọi thứ đều yên tĩnh và trong bầu không khí ấy có hai con người đang ngồi bên nhau trầm lặng.
- Em muốn nóii gì, nói nhanh đi, anh bận lắm.
Tiểu Mạn nhủ thầm, đúng là khi người ta hết yêu mọi thứ đều trở nên gấp gáp và vô nghĩa.
- Anh bận chăm cô người yêu mới à?
- Anh không đùa đâu, Tuấn gằn giọng.
- Được thôi, em chỉ muốn xem anh sống tốt thế nào thôi, chứ chẳng có gì.
- Em ơi! Tính tiền...
Tuấn đứng lên và vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ, nhìn cảnh tượng ấy Tiểu Mạn chỉ thầm trách mình đã trao nhầm tình cảm cho một người con trai bội bạc .
- Anh vội đến vậy sao, em chưa nói hết mà .
- Uh, vậy em nói đi, anh nghe.
Em muốn lần hẹn tới anh dẫn bạn gái theo cùng, chúng ta cũng nên ba mặt một lời chứ nhỉ?. Tiểu Mạn nhìn sâu vào mắt Tuấn và đón chờ phản xạ của hắn.
- Em đùa anh à?
- Không, em nói thật.
Tuấn thay đổi sắc mặt, dường như những điều Tiểu Mạn nói đã ảnh hưởng đến tâm lý của cậu. Với lại Tuấn không ngờ rằng Tiểu Mạn dám đưa ra yêu cầu như thế .
- Anh xin em nên kết thúc chuyện này đi, được không?
Nhìn vẻ mặt cầu xin của Tuấn, Tiểu Mạn thấy thật đáng khinh bỉ cho con người này, nhưng cô đã quyết cái gì thì sẽ làm cho bằng được và cô nghĩ Tuấn cũng thừa biết tính cách đó của mình.
- Thôi được rồi, tùy anh vậy.
Tuấn thở phào trong lòng khi nghe Tiểu Mạn nói vậy, tiếc là sau khi nghe hết vế sau của câu nói, hắn mới cảm nhận được sự quyết tâm của Tiểu Mạn và điều đó làm Tuấn thật sự sợ hãi.
- Em sẽ gặp riêng cô ấy, nếu anh không muốn đến .
- Thôi em về đây, chúc anh hạnh phúc bên người tình mới.
Vừa dứt câu Tiểu Mạn đứng dậy rời khỏi quán, Tuấn chỉ biết nhìn theo mà không biết nên làm gì, mọi ý định của cậu đều sẽ thất bại nếu như Tiểu Mạn gặp Yến Nhi bạn gái mới của mình. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Tuấn đã bất an lắm rồi. Trong giây phút sợ hãi Tuấn lấy điện thoại bấm gọi và chỉ có chúa mới biết được cậu sắp làm điều điên rồ gì, bản chất của con người đôi khi thật đáng sợ, khi "quyền lợi" và "tham vọng" lên ngôi, mọi thứ đều tồi tệ hẳn đi.
- Thìn, Lực nghe đây, tao cần tụi mày giúp vụ này.
Bên kia đầu dây điện thoại "Thìn Ngựa" và Lực lớn giọng.
- Anh Hai, lâu rồi mới nhớ đến bọn đàn em nhỉ?
- Tao không có thời gian đùa đâu.
Nhận thấy sự căng thẳng của lão đại, Thìn ra hiệu cho Lực không tiếp lời.
- Dạ, anh cần tụi em giúp gì ạ?
Ngày mai tao cho tụi mày địa chỉ con nhỏ này, tụi mày theo dõi nó giúp tao, nếu thấy nó léo hánh đến gần công ty tao... Tụi mày biết phải làm gì chứ?
- Anh Hai lại làm khó tụi em rồi, không lẽ bắt cóc người ta trước bàn dân thiên hạ.
- Đồ ngu, Tuấn gằn giọng.
- Mày không biết lựa thời điểm thích hợp à.
- Dạ, dạ, em đùa tí, anh Hai nóng tính quá.
Biết là có hơi nặng lời với đàn em nên Tuấn xuống nước xoa dịu với hai thằng đệ.
- Tụi mày giúp tao vụ này đi, tao hứa sẽ hậu đãi.
Nghe lão đại nói vậy hai thằng Thìn và Lực cười hớn hở, dường như chúng cũng hiểu được hai từ " hậu đãi" của Tuấn có giá trị bằng tiền mặt như thế nào.
- Dạ, Dạ, anh cứ yên tâm .
- Mà có cần mạnh tay không anh Hai, hay chỉ hù dọa qua loa ạ.
- Còn tùy, để tao tính, cứ bắt nó nhốt lại đã.
- Dạ, tụi em biết rồi.
Tuấn cúp máy mặt đanh lại, bản chất con người trong cậu dường như vừa đánh mất đi phần "người". Tiếc rằng trong giây phút ấy chính cậu cũng bị lý trí của mình làm lu mờ mất rồi.
***
Ngày thứ sáu...
Suốt một đêm thức trắng suy nghĩ, cuối cùng Tiểu Mạn cũng quyết định không vội đến công ty của Thiên Tuấn, cô vốn là người thông minh nên mọi thứ cô làm đều cần tính toán kỹ. Trong tình yêu Tiểu Mạn có thể rất chân thành và ngốc nghếch nhưng với những chuyện khác, cô lại hoàn toàn làm chủ bản thân mình được, đó cũng là điều mà Thiên Tuấn sợ ở cô nhất.
- Alo, Anh Hai đó hả, con nhỏ đó đang ở bến xe ạ.
Tuấn nghĩ thầm, cô ta đi đâu vậy nhỉ , dường như mọi dự đoán của Tuấn đều sai lệch và điều đó làm Tuấn rất lo lắng.
- Cứ theo cô ta đi, lựa dịp mà hành động.
- Dạ, tụi em biết rồi ạ.
Đám tụi Thìn Ngựa định tắt máy thì Tuấn nói chen vào :
- Có gì phát sinh phải gọi cho tao ngay, hiểu chưa.
- Dạ, dạ, tụi em biết rồi ạ .
Tuấn buông một tiếng thở dài sau khi gác máy, giao việc cho đám này nhiều khi khiến cậu không tin tưởng cho lắm, nhưng thời khắc quan trọng này cậu không còn biết nhờ vào ai nữa.
***
Ngày thứ bảy...
Thay vì đến công ty Tuấn, Tiểu Mạn quyết định dành riêng cho mình một ngày đi chơi xa để giảm tải những stress trong thời gian qua, chuyến đi này nằm ngoài dự định của Tiểu Mạn nhưng cô cũng không thể làm gì hơn trong lúc rối ren này. Địa điểm cô chọn đến là chùa Thiên Sơn, một nơi nằm ngoại tỉnh và điều cô nghĩ ngay lúc này là cần một nơi yên tĩnh để tịnh tâm lại.
- Hừm, con nhỏ này báo hại tụi mình quá.
Thìn lau mồ hôi rồi quay sang nói Lực. Chúng đã theo Tiểu Mạn suốt một chặng đường dài vẫn chưa tìm ra được cách để bắt cóc cô. Nhưng giờ đây, thời điểm chín mùi đã đến, khuông viên chùa Thiên Sơn rất rộng và vắng vẻ, rất thích hợp cho chúng hành động. Tiểu Mạn chẳng hề hay biết gì về sự hiện diện của chúng, cô vô tư dạo quanh và dừng chân tại một mái đình nhỏ, nơi có bức tượng Quan Âm lớn nằm chính giữa, nhìn xuống là một hồ sen rất rộng.
Bất giác...
- Ai đó, làm gì vậy?
Tiểu Mạn bị giữ chặt tay và trùm kín mắt bằng một chiếc áo khoát, ngửi mùi mồ hôi còn vương đọng trên áo, cô có thể đoán đó là áo của một người đàn ông. Trong cơn vùng vẫy cô không tài nào thốt lên được, cuối cùng cô đành dùng hết sức bình sinh của mình đẩy ngược người đàn ông về sau, đầu cô va vào một vật gì đó khiến cô choáng váng, tiếp sau đó cô không còn biết gì nữa.
***
Ngày thứ tám...
Đám tụi Thìn Ngựa sau khi thất bại trong phi vụ bắt cóc Tiểu Mạn đã vội vàng gọi lại cho Tuấn và báo cáo tình hình.
- Mày nói sao cơ, Tuấn gắt giọng .
- Dạ, em không ngờ cô ấy lại bị rơi xuống hồ.
- Rồi sao nữa... Tuấn hỏi nhanh.
- Người ta bu lại đông quá nên tụi em đành tẩu thoát .
Cái đám ăn hại này, Tuấn rít giọng trong suy nghĩ, dường như biến cố này làm cho Tuấn không còn giữ bình tĩnh được nữa.
- Tụi mày theo dõi tiếp đi và báo cáo tình hình cụ thể lại cho tao, nghe chưa.
- Dạ, dạ tụi em biết rồi.
***
Cuối cùng thì Huy cũng đã ngộ ra được mọi chuyện, thật đáng thương và đáng sợ thay cho hành động của Thiên Tuấn, giờ đây Huy càng thêm căng thẳng, cậu không biết nên giúp Tiểu Mạn thế nào cho đúng, vì chính cậu nếu tham gia vào chuyện này thì tính mạng chưa chắc gì được bảo toàn. .
- Anh đang sợ à?
Huy nhìn sang Tiểu Mạn, mọi thứ đã mờ nhạt hoàn toàn, trả lại một không gian vô hình.
- Không... Huy tính nói gì đó nhưng Tiểu Mạn ngắt lời.
- Anh nghĩ đúng đấy, ngay cả em cũng sợ chính con người mà em từng tin yêu bao năm qua .
- Thôi, anh đừng giúp em nữa, cứ để mọi chuyện cho trời sắp đặt. .
- Anh không biết nữa, nhưng anh hứa sẽ cố gắng giúp em đòi lại công bằng.
Tiểu Mạn nhìn Huy đầy chua xót...
- Thôi, cảm ơn anh... cảm ơn anh rất nhiều.
***
- Tiểu Mạn.... Tiểu Mạn....
Huy hét lên và sực tỉnh, Tiểu Mạn không còn đó nữa và cả những không gian kỳ lạ cũng tan biến.
- Anh thấy trong người thế nào rồi?
Lờ đờ nhìn nhận lại mọi thứ, Huy thấy Ngọc Thảo đang ngồi bên cạnh cậu.
- Ủa... sao lại là cô, tôi ở đâu đây?
Em thấy anh nằm ngất ở cầu thang bệnh viện nên kêu người đến giúp, sao anh lại như vậy? . Thảo nhìn Huy đầy lo lắng.
- Không có gì. Tôi cần phải ra khỏi đây ngay bây giờ.
- Không được đâu, bác sĩ bảo...
Lời của Thảo chưa dứt thì Huy đã ngồi phắt dậy, dường như những điều mà Huy lo sợ đã hối thúc cậu cố gắng đứng dậy và tất nhiên điều cậu nghĩ đến lúc này là sự an nguy của Tiểu Mạn. Cậu muốn tìm gặp cô bé ngay bây giờ, muốn khép lại tất cả mọi chuyện và trả lại sự công bằng cho người con gái đáng thương ấy.
HẾT CHẬP 20

Trong hình ảnh có thể có: bầu trời, văn bản, ngoài trời và thiên nhiên

* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: