Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 2 : "Hãy tập làm quen với rắc rối khi chúng gỏ cửa nhà bạn"

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG I : NIỀM VUI LÀ THỨ TƯỞNG DỄ CÓ ĐƯỢC NHƯNG HÓA RA LẠI KHÔNG .
CHẬP 2 : "Hãy tập làm quen với rắc rối khi chúng gỏ cửa nhà bạn"
Cô ơi tính tổng thiệt hại bàn này cho con, Huy vẫy tay ra hiệu cho cô chủ quán . Tiến vội kéo ví ra đưa tiền cho cậu.
- Thôi, tụi tớ đùa đấy hôm nay đến phiên tớ trả mà.
Tiến cười tươi ra giọng đàn em :
- " Vâng thưa sếp "
Chúng tôi kéo nhau về công ty cách đó không xa và thật tình là đến tận giờ phút ấy, Huy vẫn chưa nhận ra được những rắc rối mà cậu sắp phải đối mặt .
***
Ông Hậu bảo vệ ngồi bó chân lên ghế đọc báo, trên bàn là ly cafe uống còn dỡ , Tiến bóp còi đến lần thứ ba ông mới rời tờ báo cười chào chúng tôi. Ông là bảo vệ lâu năm ở công ty mặc dù tuổi khá cao, nhưng cái max bà con sếp giúp ông trụ đến tận bây giờ mà Huy nghĩ sẽ còn lâu hơn nữa. Thế mới nói ngay cả cái công việc bình thường đó cũng đã mang đậm chất "con ông cháu cha" rồi, đời là vậy đấy .
- Chào ba đồng chí, hôm nay đi làm sớm nhỉ ?
Ông Hậu ra bấm thẻ xe cho chúng tôi miệng luyên thuyên vài điều vừa đọc được trên báo .
Tiến không quan tâm lắm giục ông lão nhanh nhanh, Trung thì đang đưa tay làm bộ chào cờ trước camara, chiếc camara đó cũng chính là máy xét điểm chuyên cần cho nhân viên công ty. Quả thật Huy chỉ muốn sớm lên phòng và chuẩn bị cho tác phẩm đêm qua của mình trình lên sếp .
Thang máy vừa mở thì chúng tôi gặp sếp, Ông Lâm nhìn nghiêm trang trong bộ vest màu xanh đậm với cà vạt chỉn chu, chúng tôi cúi chào ông .
- Huy này tí đem tôi xem bản thiết kế mẫu của cậu nhé, tôi kỳ vọng nhiều vào cậu đấy. Nếu làm tốt thì kỳ này coi như cậu lập công đầu đấy, nói đoạn ông cười rồi đi về hướng văn phòng mình .
Tiến và Trung huých vào vai ban nói khẽ, kỳ này cậu lên chức có khi đấy thằng quỷ. Thật tình mà nói Huy vẫn đang lân lân trong cảm xúc khi nãy, lúc được ông Lâm cất nhắc. Về đến bàn làm việc Huy cẩn thận mở máy tính và lần tìm trong túi sách chiếc USP chứa những mẩu thiết kế mà cậu làm suốt đêm qua, đút nó vào máy và ngồi chờ xem lại thành quả của mình. Nhưng điều cậu không thể ngờ rằng nó vẫn không hề hiện lên mục file USP, ngờ rằng máy tính mình bị lỗi Huy mượn máy tính của Trung, nhưng mọi chuyện đã xấu đi khi Huy biết rằng chiếc USP đã có vấn đề. Trung và Tiến nhìn nhau và bắt đầu lo lắng thay cho cậu, chỉ ít phút nữa thôi cuộc họp bắt đầu và thử mà tưởng tượng xem điều tồi tệ gì sẽ xảy ra, khi không có gì để thuyết trình trước công ty .
Đúng như những gì Huy dự đoán, Ông Lý tổng đã rất bực tức vì đây là một mối làm ăn lớn và thời gian thì sắp đến kỳ phải thực hiện cho khách. Sau một giờ đồng hồ mắng tổ làm việc của nhóm thì Huy là người chịu trách nhiệm hoàn toàn, ngay cả Tiến và Trung cũng không tránh khỏi vạ lây. Sếp Lâm cho chúng tôi thời hạn nửa ngày để hoàn tất công việc, nếu không xong thì hậu quả chắc ai cũng biết tôi sẽ thế nào chưa nói đến làm ảnh hưởng đến toàn bộ nhóm .
&&&
Huy ngồi ở phòng đợi, bệnh viện máy tính về trưa vắng khách, mùi nước hoa thoảng trong bầu không khí của máy lạnh làm huy thấy khó chịu, đám nhân viên đang loay hoay bên máy tính .
- Trần Gia Huy
Có người gọi tên anh, anh đứng lên lại quầy nhận hàng bảo trì và còn sốc hơn khi nghe tin chiếc USP của anh đã bị virut nặng, muốn dùng lại thì phải formax hoàn toàn. Mọi thứ như vỡ vụn trong Huy kỳ này anh chết thảm vì đa số tư liệu đều nằm trong đó, anh chỉ biết tự trách bản thân đã quá chủ quan trong chuyện này .
Sau khi nhận được tình hình về mọi chuyện Trung và Tiến chỉ biết im lặng, Huy lên phòng giám đốc và nhận thêm một tràng nhiếc móc của sếp, trước khi nhận được hung tin công việc này sẽ giao lại cho nhóm khác làm và cậu nên về kiểm điểm lại mình, trước khi ông Lý tổng ra quyết định. Trung nhìn tôi chết lặng, Tiến thì chỉ biết thở dài, mọi việc tưởng chừng tốt đẹp với Huy vài giờ trước giờ đây đã thành thảm kịch .
Huy xin phép về sớm, dắt xe ra ngoài .Đầu cậu ong ong với trạng thái mệt mỏi, những âm thanh xe cộ inh tai kèm theo vài lời nói gì đó của Ông Hậu mà giờ này cậu chẳng màng quan tâm. Chạy xe dọc theo con đường Nguyễn Huệ trong cảm xúc rối bời và xuýt tí nữa, Huy đã vượt đèn đỏ nếu như phía trên cậu không có mấy chiếc đang dừng. Giờ phút này cậu chỉ muốn yên thân một mình và tìm một nơi yên tỉnh để suy nghĩ, thế rồi cậu nghĩ đến chùa và tất nhiên rồi vì đó là nơi mà cậu đang muốn dành thời gian để trầm mặc .
Tiếng chuông chùa làm lòng cậu thanh thản, Huy dạo quanh khuôn viên và dừng lại bên Hồ Quan Âm với con đường đi vào giửa hồ là tượng bà, nơi người ta thắp nhan cầu nguyện, những chiếc ghế đá xếp trải dài quanh hồ, thật buồn cười vì tận giờ phút này Huy còn có thể bình thản đến lạ. Những chiếc ghế đá khắc tên người kính tặng và có cả của các công ty nỗi tiếng khác, những điều vụn vặt đó giờ cậu mới thấy được, ngồi bên bờ hồ ngắm sen cùng cảnh vật Huy nhắm mắt trong sự liên tưởng vô định.
- Kìa! Chuyện gì thế !??
Tiếng la thất thanh và một tiếng động mạnh trên mặt nước hồ làm mọi người xôn xao, Huy choàng tỉnh ngóng xem chuyện gì đang xảy ra.
- Có người nhảy xuống hồ, vài thanh niên gần đó nhao nhao nhìn xuống, thật không thể tin được một nơi như thế này lại có người tự vận chăng?
Sau vài phút thì đội an ninh phường gần đó đã tới, họ cho người lặn xuống hồ và quả thật người ta vớt lên được một cô gái trẻ, đám đông càng nhao nhao hơn tập trung quanh cô gái trong khi vài người đang cố giúp cô tỉnh dậy.
- Không ổn rồi, gọi cấp cứu mau - Một người đàn ông trong đám an ninh phường hét lớn .
Mọi chuyện diễn ra quá mau đến mức Huy còn không nhận biết được điều gì vừa xảy ra.
- Anh nghĩ rằng tôi sẽ sống chứ?
Có tiếng một cô gái sau lưng Huy, anh quay người lại và đáp trả theo bản năng .
- Sống cái gì, cô là ai?
Cô gái đứng nhìn Huy, cô ấy độ chừng ngoài hai mươi, cô mặc một bộ đầm ren cổ xẻ màu tím với dáng người hơi gầy. Cô cười rồi bảo - thì anh không thấy tôi vừa nhảy xuống hồ ah?
Những lời đó vừa được bộ não Huy chấp nhận thì cũng là lúc Huy sốc nặng, anh trông thấy các nhân viên y tế đanh đẩy xe chuyển một cô gái chạy ngang qua, Huy nhìn người nằm đó có khuôn mặt rất giống cô gái đang nói chuyện với anh .
- Là cô, Huy há hốc mồm nhìn vào cô gái.
Một nụ cười nhẹ trên khôn mặt đẹp
- Uh là tôi, giờ anh mới thấy ah?
- Không thể nào được, nói vậy thì...
Lời Huy chưa dứt cô gái bình tỉnh ngồi xuống ghế ngay cạnh anh, sau vài giây im lặng cô lên tiếng :
- Uh, anh muốn nghĩ tôi là gì cũng được vì giờ ngay đến tôi còn chưa biết tôi là gì cơ mà. Hình như cô vừa cười, một nụ cười không phát ra tiếng động nhưng lại mang đến một bầu không khí nặng nề bao quanh.
- Không phải cô vừa nhảy xuống hồ kia sao ?
Nói xong Huy cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì ai mà chẳng biết điều đó vừa xảy ra, nhưng cũng không phải là lạ khi anh vừa chứng kiến một chuyện mà anh chưa bao giờ tin có thật trong quảng đời của mình.
- Cô tên gì?
Đó là những gì sau khi trấn tỉnh bản thân Huy thốt ra.
- Tiểu Mạn...cô gái trả lời tức thì sau câu hỏi của Huy và quay sang nhìn anh .
- Tôi tên Gia Huy, Huy lúng túng đáp lại câu trả lời của cô gài đang nhìn anh dù cô chẳng hỏi tên mình .
Một lần nữa Huy nhận ra sự ngốc ngếch của mình, khi vừa giới thiệu và làm quen với một người con gái, mà đến tận giây phút này anh còn không nhận thức được cô ấy là gì?
- Gia Huy... nghe thì hay nhỉ? Có ai từng gọi anh là Gia Heo chưa ( cười ) .
Một con ma đang trêu ghẹo mình, đó là những gì Huy đang phấn đấu trong cái đầu hỗn độn của mình, anh muốn nhảy dựng lên và chạy trốn nhưng lại không thể nhúc nhích được vì quá căng thẳng.
- Sao anh không cười, em thấy nếu gọi tên anh như thế thì buồn cười chết được, cô gái vẫn đang lấy tay che miệng cười trong khi Huy ngồi chết trân một chổ .
Đám đông dần tản bớt sau khi cô gái được đưa đi cấp cứu, mọi người vẫn không ngừng bàn tán về sự việc vừa xảy ra. Lấy hết can đảm Huy trấn tỉnh lại mình rồi lên tiếng :
- Hình như chỉ tôi thấy cô thì phải?
- Vâng, cô gái trả lời gọn trơn.
- Tại sao? Huy đang phân vân suy nghĩ và để lọt hai từ đó ra cửa miệng.
- Em không biết, chỉ biết khi tỉnh dậy em đứng ngay sau anh và cảm thấy thật lạ khi anh nghe được lời em nói.
Được rồi, được rồi...cứ cho là cô là..m.. nói đến đó Huy lại sởn gai ốc, mà thôi tôi đang rất mệt mỏi chuyện của cô tôi không quan tâm .
- Có thật là anh không quan tâm không?
- Cô nói gì vậy, Huy ngơ ngác .
- Anh không thấy khó hiểu sao? tại sao anh nhìn thấy và nghe thấy em nói khi tất cả mọi người đều không thấy được em .
Đã nói là tôi không quan tâm rồi mà, tôi đang gặp rắc rối và tôi không muốn nhận thêm rắc rối nào cho cuộc đời mình nữa đâu - Huy phát cáu ra mặt .
Cô gái im lặng rồi thốt vài từ như thể tự nói với bản thân:
- "Có lẽ anh cũng gặp rất nhiều phiền muộn nên mới vậy nhỉ? "
Không gian im ắng đến lạ, nơi mà hai con người đang ngồi bên nhau đó chẳng ai ngờ được họ thuộc về hai thế giới khác nhau hoàn toàn, cuộc đời có vô số điều khó hiểu...vạn sự tùy duyên .
HẾT CHẬP 2 .



* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: