Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 16 : " Thực sự em không hiểu ... tại sao chứ? "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG IV : TÌNH YÊU CỦA NGƯỜI THỨ BA
CHẬP 16 : Thực sự em không hiểu ... tại sao chứ?
Vừa ngồi lên taxi xe chạy được một đoạn thì điện thoại Huy đổ chuông, đầu dây bên kia hiện người gọi đến là Trung. Huy vội bắt máy :
- Gì thế ku?
- Chuyến đi công tác thế nào, ổn cả chứ?
Bên kia Tiến đang nói xen vào mấy câu gì đó nhưng Huy không nghe rõ, vốn biết tính hai thằng bạn thân gọi hỏi thăm thì ít mà trêu mình thì nhiều nên Huy cũng không muốn hỏi lại, cậu chỉ trả lời qua loa :
- Uh, tốt đẹp cả rồi. Cảm ơn cậu hỏi thăm.
- Tiến nó hỏi cậu có câu được ẽm nào chưa?
Để thỏa lòng hai thằng bạn chết bầm nên Huy cũng không ngại nói trêu lại :
- Có chứ, một em chân dài tuyệt vời. Huy cười ha ha.
Thực ra khi nói ra câu đó trong đầu Huy chợt hiện ra hình ảnh của Thảo.
- Cái gì? Thật hả... Trung giả vờ hốt hoảng.
- Này thằng kia về đây mà không kể chi tiết thì chết với cụ.
Đó là giọng của Tiến, có vẻ như Trung đang mở loa ngoài nên mọi thứ Huy nói đã lọt vào tai của kha khá người, vì sau đó là hàng loạt tiếng xầm xì. Biết là trúng kế của tụi bạn nên Huy chuyển đề tài :
- Lý Tổng có hỏi thăm thì bảo mọi thứ hoàn thành tốt đẹp rồi nhé.
- Xì...cậu khéo lo, sếp biết hết rồi.
Hình như bên kia họ có gọi qua khen cậu về điều gì đó, sếp rất hài lòng. Tuy là nói cho Huy biết nhưng Trung cũng ngầm như báo tin vui trước cho Huy.
- Uh, có thể tớ chưa về ngay được, khi nào về tớ kể sau ha.
- Ghê chưa, xong việc giờ ở lại đi chơi với gái chứ gì?
Biết là dây dưa chỉ tổ hại bản thân nên Huy nói bâng quơ mấy câu rồi cúp máy, cứ để hai thằng bạn hậm hực chơi, nghĩ đến đó Huy phì cười.
- Lúc nãy cậu nói muốn tìm một nhà nghỉ gần ga đúng không?
- Vâng...đúng rồi ạ, giá ổn tí là được.
Bác tài nhìn Huy như hiểu ý, ông đáp :
- Uh, để tôi tìm giúp cậu. Cậu đi công tác à?
- Vâng...
- Cậu có muốn tôi tìm một nơi gần công ty không, sẽ tiện hơn cho cậu.
- Ồ...cảm ơn bác quá. Nhưng không cần đâu ạ cháu còn có việc khác nữa.
- Ah, tôi hiểu rồi.
Xe chạy loanh quanh vài con đường cuối cùng cũng đỗ lại một nhà nghỉ có vẻ bình dân.
- Nơi này giá không cao, phòng tốt lắm, tôi hay giới thiệu cho khách cậu ở thử hen.
- Vâng. Cảm ơn bác nhiều ạ.
Huy xuống xe rút ví đưa tiền rồi tiến vào sảnh lễ tân để đặt phòng, đúng như lời bác tài nói nơi đây giá khá ổn và phòng thì tốt hơn cả cậu nghĩ. Huy nhận phòng rồi ngồi xuống ghế trầm tư như định hình lại mọi chuyện, người bây giờ cậu cần gặp là Tiểu Mạn nhưng làm sao tìm được cô ấy bây giờ, cậu thở dài ngao
ngán...
***
Đã hai lần Thảo gọi cho Huy nhưng đầu dây bên kia đều báo "máy bận". Thảo không thể hiểu được người con trai này đang nghĩ gì và vì sao anh phải nói dối. Không đợi được thêm nữa, cô cho xe chạy về công ty và định bụng sẽ gọi lại cho anh sau.
- Cô đưa cậu ấy ra ga rồi ah, cậu ấy có nói gì thêm không?
- Dạ, Cậu ấy không nói gì ạ, chỉ thấy có vẻ muốn về gấp.
- Tuổi trẻ tài cao, cậu ấy là người có trách nhiệm và làm việc rất chỉnh chu, tiếc là...
Như hiểu được ý của ông Phan muốn nói gì Thảo cười nhẹ tỏ vẻ đồng tình.
- Thôi không sao, biết đâu sau này sẽ có dịp hợp tác.
Tôi hy vọng ông Lý sẽ thích món quà tôi gửi tặng, mà cô gửi cho cậu Huy rồi nhỉ?
- Vâng... em gửi rồi ạ.
Nói là thế chứ món quà đó vẫn còn ở chỗ của Thảo, Huy vì quá vội nên đã quên cầm theo nó, Thảo cũng không biết vì sao lại che giấu giúp Huy việc này, rõ ràng là anh còn có dự định gì khác, tuy tò mò nhưng Thảo đành chờ đợi và cô biết nhất định khi nhớ ra Huy sẽ gọi cho mình.
***
Sau khi ổn định chỗ ở Huy tắm rồi nằm lăn ra nệm, nghĩ đến những việc vừa diễn ra khá suôn sẻ Huy mừng thầm trong bụng, chuyến này về nhất định sẽ được Lý Tổng cất nhắc nghĩ đến đó cậu đã vui ra mặt rồi. Bỗng dưng Huy chợt nhớ ra một điều...
- Aaaaaaaaaaaaaaaa...Quà của sếp Phan gửi cho Lý Tổng.
Huy ngồi bật dậy nhìn đồng hồ đã gần năm giờ chiều, giờ này mới nhớ ra thì phải làm sao đây, đang phân vân vò đầu bứt tóc không biết làm thế nào, Huy tính gọi Thảo nhưng chưa biết giải thích sao nữa, cậu trầm ngâm...
- Anh đang nghĩ gì đó? Mọi việc xong hết chưa anh?
- Aaaaaaaa
- Anh sao vậy?
Chẹp chẹp... Huy gải đầu.
- Em làm anh giật cả mình.
- Mọi khi anh có thế đâu, em tưởng anh quen rồi chứ?
- Uh, thôi bỏ đi.
- Có chuyện gì ah?
Nhìn Tiểu Mạn mấy giây, Huy bình tâm rồi thuật lại mọi chuyện cho Tiểu Mạn nghe vì giờ này ngoài cô ra anh cũng không biết tâm sự với ai. Nghe xong Tiểu Mạn đờ người ra nhìn Huy.
- Không phải anh bị ngốc chứ?
- Em nói vậy là sao?
Chuyện này dễ thôi mà, anh chỉ cần gọi lại cô ấy bảo có chuyện quan trọng nên ở lại , ai đâu ở không đi tìm hiểu chuyện người khác, với lại anh ở lại giúp em cũng là sự thật mà.
- Uh, đúng rồi nhỉ.
Có những chuyện hết sức bình thường nhưng người trong cuộc lúc nào cũng làm nó rắc rối lên và trong hoàn cảnh này Huy cũng không tránh khỏi điều đó. Xem ra mọi chuyện đã có hướng giải quyết tốt đẹp nên Huy mới quay sang nghĩ cho Tiểu Mạn.
- Ah, chuyện của em là sao?
- Giờ anh mới nhớ đến em à? Tiểu Mạn làm bộ giận.
- Thì anh hứa xong việc sẽ giúp em còn gì, giờ nói anh nghe xem nào.
Mấy hôm nay em có ghé qua bệnh viện và em có gặp một người, nói đến đó Tiểu Mạn thở dài...
- Thiên Tuấn phải không?
Hơi bất ngờ với câu hỏi đáp trả của Huy, Tiểu Mạn khựng lại nhìn anh...
- Anh biết Tuấn?
- Tất nhiên, có vài chuyện anh biết nhưng chưa nói rõ ra cho em hiểu.
- Là sao? Tiểu Mạn nhìn Huy khó hiểu.
- Chuyện đó tính sau đi, giờ em muốn anh giúp gì?
Huy không tính kể chuyện lúc trước mình bước vào giấc mơ của Tiểu Mạn vì cậu nghĩ có nói ra cũng không giải quyết được gì, với lại giờ cô bé cũng đã nhớ ra toàn bộ quá khứ trước kia của mình.
- Em chưa biết thế nào, nhưng em muốn anh dõi theo em...
- "Dõi theo em"??
Huy vẫn chưa hiểu được ý trong câu nói của Tiểu Mạn nên nhướng mày hỏi lại.
- Em bỗng dưng cảm thấy bất an, cảm giác này rất lạ em cũng chưa biết nó là điều gì nên muốn anh dõi theo em, để mắt đến em.
- Anh vẫn chưa hiểu, em đang ở bên anh mà.
- À, ý em là "em" trong bệnh viện cơ.
- Ahhhhh
Giờ thì Huy mới hiểu được điều Tiểu Mạn muốn nói, nhưng cậu vẫn chưa biết làm sao để tiếp cận được cô trong hoàn cảnh lúc này.
- Anh đang lo lắng không biết làm cách nào tiếp cận em lúc này đúng không?
Biết là Tiểu Mạn đã đọc được suy nghĩ của mình nên Huy nói thẳng :
- Uh, anh đâu quen biết gì em ngoài đời, giờ sao đến gặp được nói chi là...
- Em hiểu mà, nên giờ em sẽ kể về em cho anh nghe, rồi anh cứ đến thăm em như một người bạn cũ là được mà.
Sau khi ngồi nghe Tiểu Mạn kể lại mọi chuyện liên quan đến cô trước kia và bày cách anh nói dối nếu có bắt gặp gia đình mình, Huy suy tư một hồi nhưng cũng đồng tình vì dù sao anh cũng lỡ hứa với Tiểu Mạn sẽ giúp cô rồi mà.
- Được rồi, giờ anh gọi điện giải quyết xong chuyện món quà của Lý Tổng thì sẽ tính chuyện tiếp với em.
- Vâng ạ...
Câu trả lời của Tiểu Mạn như thoảng trong không khí, vì có lẽ cô đang bận suy nghĩ về một chuyện gì đó, Huy không hỏi gì thêm nữa anh bước ra hành lang gọi điện cho Thảo.
Mọi chuyện tuy chỉ mới bắt đầu nhưng Huy có cảm giác những ngày sắp tới đây sẽ rất khó khăn, vì cậu biết mình không giỏi nói dối cho lắm và điều đó cũng là yếu điểm khiến cậu băn khoăn lo lắng nhiều nhất...
HẾT CHẬP 16

Không có văn bản thay thế tự động nào.

* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: