Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 8 : " Hành trình đi tìm sự bình yên... Sống là đừng chờ đợi "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG II : DUYÊN KHỞI - BẮT ĐẦU MỘT KẾT THÚC .
CHẬP 8 : " Hành trình đi tìm sự bình yên... Sống là đừng chờ đợi "
Hôm nay Huy thức dậy sớm hơn mọi khi, có lẽ một phần vì căng thẳng và một phần cậu muốn kiểm tra lại toàn bộ tài liệu mà mình chuẩn bị thuyết trình cho dự án kỳ này. Nhìn đồng hồ nom hơn sáu giờ sáng, Huy thay đồ và chuẩn bị đến công ty nhưng vừa bước ra cửa Huy đã thấy Hải chờ sẳn, miệng cười tươi.
- Anh chuẩn bị đi làm đó à? Hải nói nhưng mặt lại có biểu cảm như nhắc Huy chuyện gì đó.
- Uh, phần việc của em đây, Huy đưa Hải rồi nhắc khéo :
Trong này toàn những thứ quan trọng không đấy, cố giúp anh nha Hải. Nếu lần này thành công coi như anh nợ em một chầu lớn.
- Vâng. Em hiểu mà... anh yên tâm đi ( Hải nói chen vào )
- Em hiểu là tốt rồi, thôi anh đến công ty trước đây, tí gặp em sau .
Dù rất tin tưởng Hải nhưng Huy cũng không khỏi lo lắng, vì trong chuyện này có phần quá phức tạp, cậu chỉ sợ về sau liên lụy đến thằng nhỏ thì tội cho nó. Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa Huy đành cắn môi cầu mong cho mọi chuyện tốt đẹp.
Con phố buổi sáng đông kín những dòng xe chen lấn nhau hối hả, Huy thoáng nhìn những nét mặt của mọi người và chợt nhận ra đây chính là nhịp sống hằng ngày, hầu như đa số mỗi người đều có một mối bận tâm cho riêng mình và chôn giấu đằng sau vẻ bề ngoài của họ. Miên man với dòng suy tư xuýt tí nữa Huy đã vượt đèn đỏ nhưng may là cậu kịp dừng lại. Hàng chục con mắt đang nhìn lên hai con số đang chậm chạp chuyển dần, chờ đèn xanh vốn là một việc làm vô vị nhất của những con người luôn trong tư thế bận rộn.
- Tít Tít Tít ..
Có tiếng còi xe inh tai, dường như một ai đó đang cố vượt lên trên mặc cho dòng xe đang đứng chờ, mọi người đều cảm thấy khó chịu nhưng vẫn nhích ra để con người mất lịch sự kia tiến lên trên, có chăng vì họ cũng không muốn nghe âm thanh đó cứ phát ra liên tục .Còn mười giây nữa thôi là hết đèn đỏ, tiếng rồ ga và tiếng động cơ xe vang đều xung quanh .Tiếng còi xe của ai đó càng bấm liên hồi hơn, mọi người đang cố gắng để cho người đó vượt lên trên, trong tâm trạng khó chịu. Đến lúc này Huy cũng muốn xem thử con người đang vội vã kia là ai, cậu quay người lại nhìn thì chiếc xe cũng tiến sát đến gần cậu, chớp nhoáng người ngồi sau đưa tay túm lấy cái túi của Huy, rồi chiếc xe rồ ga chạy mất hút để lại dòng người đang bàng hoàng chưa biết chuyện gì vừa xảy ra. Khi hiểu được mọi việc có người nhìn Huy hỏi thăm anh :
- Cậu có sao không vậy? Cậu vừa bị giật đồ hả?
- À ...Không có gì đâu chú. Huy trả lời bình thản.
Một số người nhìn Huy khó hiểu, nhưng vài phút sau mọi thứ lại đâu vào đấy. Cuộc sống là vậy, mối bận tâm của bản thân vẫn là chính, con người dù có muốn cảm thông cho ai khác đi chăng nữa họ cũng phải tự biết thương bản thân mình trước đã. Đây chẳng phải sự vô cảm mà một vài người không hiểu chuyện hay bàn tán nói này nói kia, mà nó được gọi là thực tế cuộc sống. Nếu đặt mình vào vị trí người khác bạn mới hiểu được cảm giác của họ, nên dù sao sống chậm, suy nghĩ ít lại và yêu bản thân mình nhiều hơn vẫn là tiền đề cho thể hệ mới ngày nay.
Vì gặp một bất ngờ mà mình biết trước nên Huy cũng không tỏ ra mấy lo lắng, cậu tấp xe vào lề và chờ đèn xanh lần nữa, tình hình có vẻ như đúng như những gì cậu dự đoán và giờ cậu chỉ việc đến công ty xem nốt vỡ diễn. Nghĩ đến đó Huy chợt có cảm giác tò mò, rằng không biết lão Lâm sẽ thế nào khi biết đám đệ mình đã làm một việc công cốc.
Tạc qua quán cafe trò chuyện cùng hai đồng nghiệp, rồi cả bọn kéo nhau về công ty để chuẩn bị cho buổi thuyết trình của Huy. Thấy Hải đứng chờ Huy trước cổng tay cầm chiếc cặp đựng tài liệu cho buổi thuyết trình, Huy thở phào nhẹ nhỏm , xem ra mọi thứ diễn biến khá tốt đẹp và giờ chỉ còn mỗi một việc là chiến thôi, Huy thầm nghĩ rồi lấy lại bình tỉnh.
- Cậu Huy đấy hả, căng thẳng lắm không? Lão Lâm cười cười vờ trấn an cấp dưới.
- Dạ, em hơi run nhưng mọi chuyện ổn sếp ạ.
Nghe Huy trả lời thế lão Lâm thoáng suy nghĩ đến chuyện giao cho đám thằng Khải, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ vỗ vai khen Huy mấy câu khích lệ rồi chúc cậu làm tốt.
- Tụi em xin phép đi trước, vào còn chuẩn bị cho buổi thuyết trình nha sếp .
Trung nói điệu bộ gấp rút, cả ba cúi chào Lão Lâm rồi quay đi. Nụ cười mới đó tắt hẳn, lão lấy điện thoại từ túi quần nhấn vào cái tên Hoàng Khải rồi chờ đợi...
- Dạ, em nghe.
Cái kiểu nói chuyện của đám chợ búa không có kính ngữ làm lão Lâm chau mày khó chịu, nhưng biết sao được bản chất của Khải vốn ít học thức, nhưng lại được việc cho lão, những "việc" mà không có gì là tốt đẹp .
- Mày nói một câu " Vâng, em nghe thưa sếp " khó lắm à? Lão Lâm chì chiết.
- Dạ, em xin lỗi sếp... Khải định nói thêm nhưng đầu dây bên kia tiếp chuyện.
- Việc tao giao cho tụi bay sao rồi?
- Dạ, mọi thứ đều ổn hết mà sếp.
Nghĩ đến bộ mặt tỉnh bơ của Huy, Lão Lâm không khỏi lo ngại nên lớn tiếng hỏi Khải thêm lần nữa cho chắc ăn :
- "ổn" mày chắc chắn chứ?
- Vâng, tụi em lấy được tài liệu của Huy và hủy nó rồi mà sếp.
- Chắc chứ? - Lão Lâm nhấn giọng.
- Chính tay em xử lý mà sếp.
Lấy làm khó hiểu cho sự bình thản của Huy, nhưng Lão Lâm không thể không tin những gì mà Khải nói được, sau những gì mà Khải khẳng định thì chắc không có gì bất ổn.
- Uh, để tao xem tụi mày làm ăn "ổn" đến mức nào, nói đoạn lão cúp máy .
Vừa nhận cuộc gọi của Lão Lâm, Khải cảm thấy bất an nên gọi lại cho Dũng và Đạt hỏi thêm lần nữa về vụ việc tụi nó làm sáng nay, nghe xong Khải yên tâm thiết nghĩ nếu đã làm đúng như kế hoạch thì không thể nào có biến cố được.
Mọi người tập trung đông đủ tại phòng họp lớn của công ty, Lý Tổng nhìn Huy cười hài lòng khi thấy cậu đang thu gom mọi thứ chuẩn bị thuyết trình, thoáng thấy Lý Tổng anh cúi đầu chào rồi cầm mic mở đầu cho cuộc họp. Suốt một tiếng đồng hồ mà Huy thuyết trình cả Khải và Lão Lâm vẻ mặt đều biến sắc vì bài anh đang diễn giải rất cụ thể và phải nói là một dự án được trình bày hoàn hảo, chẳng có điều gì nói lên rằng Huy bị cướp mất tài liệu. Điều đó làm Lão Lâm tức sôi máu trong khi Khải mặt tái dần, tiếng vỗ tay kết thúc buổi thuyết trình cũng là lúc Lão Lâm đứng vội lên bước ra khỏi phòng họp theo sau là Khải.
- Mày còn gì giải thích không? câu nói phát ra sau khi Khải ăn trọn một cái bạt tai từ lão.
- Dạ...sếp.. Khải ấp úng không nói nên lời.
- Cút ra khỏi đây ngay cho tao, tao không muốn thấy mặt mày nữa.
Khải chỉ biết làm theo lời Lão Lâm mà không biết nói gì hơn, anh cũng không thể ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra như thế, trong đầu Khải hiện giờ chỉ còn nghĩ đến hai cái tên " Dũng và Đạt ".
Sau khi đến chổ hẹn, vừa nhìn thấy Khải hai thằng Dũng và Đạt miệng cười cười nghĩ rằng sắp nhận được một số tiền hậu hĩnh từ đại ca, chưa kịp nói gì cả hai đã bị Khải tẩn cho một trận mà không biết trời trăng mây nước gì.
- Sao đại ca đánh tụi em, Đạt xoa đầu lên tiếng.
- Tụi mày còn nói được à, Khải đá thêm mấy phát.
Qua cơn tức giận, Khải mới dừng tay và nói rõ sự việc cho cả hai thằng đệ nghe, nghe xong cả bọn chúng cũng ngơ ngác không hiểu tại sao lại như vậy, chỉ khi tìm lại chiếc cặp của Huy mà chúng tiêu hủy mới phát hiện bên trong chỉ là sách vở cũ cháy chưa hết.
- Thằng này cáo thật, Khải đứng lên hét lớn đá bay chiếc ghế đang ngồi.
Thấy đại ca còn nóng nhưng Dũng vẫn cố nói điều mình suy nghĩ, vì qua sự việc này cả bọn cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng cho lắm.
- Tại sao thằng Huy lại cảnh giác và làm được chuyện này nhỉ?
- Uh, theo em chuyện này không ai biết cả, Đạt nói thêm vào.
Ngay cả Khải cũng đang suy nghĩ nát óc, không hiểu tại sao mọi chuyện lại diễn ra ngoài kế hoạch như thế . Nhưng điều đáng sợ hơn là sự tức giận của Khải qua sự việc vừa rồi, làm cho hắn quyết tâm điều tra nguyên do của chuyện này.
- Tụi mày bằng mọi giá phải tìm cho ra nguyên nhân chuyện này thất bại.( Khải nhìn hai thằng đệ ghì giọng )
- Vâng, tụi em sẽ tìm ra bằng mọi cách.
Nói xong cả bọn đường ai nấy đi, Khải chạy xe về nhà và chờ đợi tin tức của hai thằng đệ, tất nhiên Khải biết nếu chuyện này không điều tra cho rõ, thì người rời khỏi công ty chắc chắn sẽ là hắn...
&&&
Trở lại chuyện ở công ty, sau bài thuyết trình thành công chiều hôm đó cả bọn Huy, Tiến và Trung kéo nhau ra quán làm vài ly coi như chúc mừng thành công cho sự kiện kỳ này. Cuộc vui kéo dài đến hơn bảy giờ tối thì Huy xin phép nghỉ sớm, cậu viện cớ thức đêm làm việc nhiều giờ lại uống, nên thôi về sớm ngủ lấy lại sức ,Tiến và Trung thấy bộ dạng cậu cũng thông cảm nên bọn nó tha cho cậu về nhà, thầm vui trong bụng vì thật ra Huy muốn về cảm ơn Tiểu Mạn, không có cô giờ này chắc chắn anh cũng đang nhậu nhưng trong tình trạng của một kẻ thất bại thảm hại.
- Tiểu Mạn em có đó không?
Vừa mở cửa phòng, Huy gọi ới ời như thể về nhà báo tin vui cho người thân của mình, tính kêu thêm vài tiếng nữa nhưng Huy khựng lại khi thấy Tiểu Mạn ngồi trên ghế nhìn cậu cười.
- Chưa gì mà anh đã ăn mừng rồi à?
Bất giác, Huy tiến lại gần ôm choàng lấy Tiểu Mạn miệng không ngừng nói :
- Cảm ơn em nhiều lắm, không có em chắc anh tiêu rồi, cảm ơn em...
Hành động bất ngờ của Huy làm Tiểu Mạn ngồi chết trân chưa biết phải làm gì, xong vì cô là con gái nên vội đẩy Huy ra, lên tiếng :
- Được rồi, anh làm quá rồi đó.
Còn chưa khỏi ngượng ngùng, Tiểu Mạn quay lưng vào trong nói vài điều trách cứ :
- Anh lo chúc mừng với bạn anh giờ mới nhớ đến em mà nói gì!?
Hiểu ra là Tiểu Mạn đang giận cậu nên Huy bối rồi giải thích, nhưng ngoặc nỗi chuyện vỗ về con gái Huy lại cực kém, càng nói càng rối thêm .
- Được rồi, giờ em muốn đi chơi.
- Đi chơi á? Huy ngưng giải thích khi nghe Tiểu Mạn nói vậy.
- Vâng, đi chơi. Từ hôm giờ em có được đi đâu chơi đâu, toàn quanh quẩn một chổ.
Biết là không thể từ chối với ân nhân vừa cứu mạng mình nên Huy đành chấp nhận, vì dù sao cô đi chơi với anh cũng đâu ai thấy được, nghĩ vậy nên Huy hỏi :
- Vậy giờ cô muốn đi đâu?
Chưa vội trả lời câu hỏi đó Tiểu Mạn lại hỏi Huy một câu khác :
- Anh không gọi "em" nữa à?
Câu hỏi của Tiểu Mạn làm Huy sực nhớ nãy, vì quá vui nên Huy đã xưng hô khác so với ngày thường, tuy là vô tình nhưng lại khiến Huy bối rối.
- Uh thì sao cũng được.
Nghe câu trả lời có phần gượng gạo, Tiểu Mạn bĩu môi nhìn Huy rồi lên tiếng trong khi cậu còn chưa biết nên xưng hô lại như thế nào .
- Em muốn đi dạo phố rồi ăn, uống gì đó ...
- Ăn, uống? em đùa anh à?
Không, em nói thật mà, với lại em cũng đâu có nói với anh rằng em không ăn uống được đâu, nói đoạn Tiểu Mạn cười hì hì bí ẩn. Dù không hiểu Tiểu Mạn sẽ ăn uống cách gì nhưng Huy biết hôm nay không chiều cô một ngày chắc sẽ mang tiếng vô ơn mất. Mà tính cách Huy thì ít khi muốn chịu ơn ai dù là chuyện nhỏ. Nói là vậy nhưng trong chuyện này thì lại khác, đố ai hiểu được tại sao Huy muốn về nhà trong lúc đang ngồi nhậu cùng Tiến và Trung chứ.
- Được rồi, đi thì đi. Nhưng chờ anh tắm cái đã, đi cả ngày rồi ...
- Vâng, anh mau mau đi. Tiểu Mạn hối thúc Huy.
....
***
Phố về đêm ánh đèn vàng chiếu rọi những dòng người xuôi ngược, Huy chạy xe chầm chậm như đón từng cơn gió nhẹ len lõi qua tóc anh. Ngồi sau Tiểu Mạn vẫn đang luyên thuyên về đủ điều cô thấy được, nào là những chiếc cầu thắp ánh điện giăng đủ màu sặc sỡ, những quán cafe sang trọng, những tụ điểm vui chơi hòa lẫn tiếng nhạc êm tai.
- Anh, mình vào đây đi. Tiểu Mạn chỉ sang bên đường.
Nhìn qua Huy thấy một quán cà phê sách với những chiếc bàn lùn trải dài, nhìn vào tấm kính có thể thấy rõ các kệ sách đang trưng bày dọc ngang theo thiết kế từng bàn.
- Uh, em thích vào đó ah?
- Vâng. Tiểu Mạn trả lời miệng cười tươi.
Chọn một bàn nằm cuối quán, Huy đưa tay ra hiệu cho cô bé phục vụ nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó cậu hỏi vội :
- Em uống gì?
- Chưa biết quán có gì sao em kêu được.
Chưa kịp trả lời Tiểu Mạn thì cô bé phục phụ đã tiến gần đến bàn Huy, vờ nhìn xung quanh như tìm kiếm sách Huy cố làm ra vẻ anh đi một mình .
- Anh dùng gì ạ?
- Cho anh xem qua Menu được không?
- Vâng ạ. Anh chờ tí.
- Xiiii', đi với người ta mà cứ vờ như không có gì. Tiểu Mạn nói giọng hờn dỗi.
- Chứ bộ em muốn người ta kêu anh bị điên à, đương không nói chuyện một mình.
Nói rồi một lần nữa, Huy lại làm điệu bộ ngơ ngơ khi cô bé phục vụ tiến lại gần đưa anh cuốn menu, được rồi anh xem rồi sẽ gọi sau, cảm ơn em .
- Vâng, cô bé quay đi .
- Chọn nhanh đi.
- Ơ, xem từ từ mới biết thích uống gì chứ .
Không biết nói sao nữa Huy im lặng nhìn qua kệ sách tìm một cái tựa quen, trong lúc đợi Tiểu Mạn chọn đồ uống.
- Em uống cái này, vừa nói Tiểu Mạn chỉ tay vào Menu .
" Cafe Capuchino đôi "
Huy tròn xoe mắt nhìn vào món đồ uống mà Tiểu Mạn gọi rồi lên tiếng :
- Cái này dành cho "đôi" mà?
- Thì anh và em, hai người cơ mà .
- Nhưng tôi không uống thứ này... Huy nói trong bối rối.
- Vậy kệ anh, em vẫn uống nó.
Biết rằng nếu kêu món này ra đã lập dị rồi, còn kêu thêm một món đồ uống khác nữa chắc người ta nghĩ anh có vấn đề mất, một mình uống đến ba cốc cafe thì xem ra không ổn thật. Phương án cuối cùng Huy đành chiều theo ý Tiểu Mạn. Cô bé phục vụ nhận món anh gọi tuy cố giấu nụ cười trên môi không phát ra thành tiếng, nhưng Huy biết con nhỏ đang nghĩ anh tự kỷ hay ảo tưởng sức mạnh gì đó ... hic
- Kêu rồi đấy vừa lòng em chưa?
- Vừa rồi, Tiểu Mạn phình má trêu Huy khi làm điệu bộ nũng nịu.
- Được rồi, thấy ghê quá nổi cả gai óc rồi.
Sau khi đồ uống được mang ra, cũng là lúc Huy nhìn chằm chằm chờ xem Tiểu Mạn sẽ uống thế nào, điều mà anh đang vô cùng tò mò và thích thú, vì theo anh tưởng tượng một con ma chỉ có thể ăn đồ sau khi cúng thôi. Dường như đọc được suy nghĩ của Huy, nên Tiểu Mạn chẳng vội uống và để mặc cho cậu nhìn. Đến tận khi thấy Tiểu Mạn đang cố sức lấy một cuốn sách trên kệ Huy mới tỉnh người kêu lên.
- Để tôi lấy cho .
- Sao vậy? Tiểu Mạn hỏi mà quên cả hoàn cảnh mình lúc này.
- Cô không sợ người ta chạy hết khi thấy cảnh cuốn sách biết bay à?
Hiểu ra vấn đề Tiểu Mạn cười hì hì, rồi chỉ tay vào cuốn nằm ngăn giữa, vừa chỉ Tiểu Mạn lên tiếng :
- Lấy em cuốn đó và cũng đừng có xưng "cô - tôi" nữa đấy.
- Được rồi, em thì em, cuốn này đúng không .
- Không, cuốn gần đó cơ.
- Cuốn này?
- Không...
Huy quay người lại tính nói thôi cô tự lấy đi, nhưng vô tình cũng là lúc Tiểu Mạn chồm người đến hướng anh toan chỉ cho rõ hơn cuốn mình thích. Cả hai một lần nữa lại chạm môi nhau nhưng hoàn cảnh lần này khác hẳn lần trước, hành động đơ người của Huy trong điệu bộ vô cùng kỳ cục, khi người khác chỉ thấy mỗi mình cậu . Cô bé phục vụ tình cờ thấy cảnh tượng lạ kỳ đó không kìm được phá lên cười, nhờ vậy mà Huy mới tỉnh ra và ngồi phịch xuống tấm ghế nệm.
Thay vì bối rối như Huy thì Tiểu Mạn lại cười ngượng, rồi nói một câu làm Huy chết đứng cả người :
- Anh cứ kiếm cớ hôn em nhỉ?
- Cô... Em...
Trong lúc bối rối Huy chẳng biết nên xưng hô hay nói sao nữa, cậu một phần ngượng một phần lại có cảm giác tim như ngừng đập.
- Được rồi, do vô ý, em trêu anh thôi làm gì hoảng quá vậy. ( cười mỉm )
- Em đó, hôm nay anh không chấp nhặt em ...
Nói là vậy nhưng cảm xúc Huy lại đi ngược với hành động, cậu cười tươi rồi quay sang lựa vài cuốn tiểu thuyết trên kệ, chợt cậu dừng lại ở một nhan đề gây tò mò cho cậu, nó mang tên :
" NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN... "
- " Ta gặp nhau một chiều thu tháng mười, vì nụ cười ấy cho em nhớ mong từng ngày.
Đêm về nghe lòng thương anh mất rồi, ngại vì mình con gái.. phải làm sao?!
Lỡ buông lời yêu anh, sợ anh xa lánh. Biết sao giờ vì chỉ thấy nắng trong tim mình.
SAY YOU DO, SAY YOU DO !!! "
Bản nhạc " Say you do " của Tiên Tiên cất lên, phá tan bầu không khí yên tỉnh trong quán, một vài cặp đôi vừa vào nhịp nhịp chân theo tiếng ghi-ta kèm tiếng bass, nhạc mở vừa nghe tạo cảm giác rất êm ái và có lẽ chủ quán rất giỏi cảm nhạc, nên đã tạo một không gian có thể nói là tuyệt đối.
Huy rời tay khỏi cuốn tiểu thuyết cậu vừa định chọn, vì có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm, mà cũng chẳng phải ai khác ngoài Tiểu Mạn, cô bé nhìn anh với một nụ cười không hé môi. Bất chợt tim Huy đập mạnh một phần cũng vì không gian này quá lãng mạn, cảm tưởng như thể cậu đang cùng người yêu ngồi bên nhau, bình yên, nhẹ nhỏm và không có gì tồn tại xung quanh nữa. Chính cậu cũng không biết mình chờ đợi điều gì khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy....
HẾT CHẬP 8



* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)









Không có nhận xét nào: