Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 9 : "Thời gian quá ngắn cho hai từ... Hạnh phúc"

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG II : DUYÊN KHỞI - BẮT ĐẦU MỘT KẾT THÚC .
CHẬP 9 : "Thời gian quá ngắn cho hai từ... Hạnh phúc"
- Làm gì nhìn em ghê vậy?
- Này, này... Tiểu Mạn khua khua tay trước mặt Huy.
Đến lần thứ ba khi cô gọi tên anh, Huy mới bừng tỉnh, có gì điều gì đó làm Huy như bị mê hoặc thứ cảm giác mà rất rất lâu rồi Huy mới trải nghiệm.
- Không có gì? Huy trả lời gượng gạo rồi tiếp lời :
- Chẳng phải em nhìn anh nãy giờ sao, giờ hỏi ngược lại anh?
Tiểu Mạn chau mày, thì em thấy anh hơi lạ nên mới nhìn nhưng sau đó anh lại nhìn em chằm chằm nên em mới hỏi...
- Được rồi, không có gì đâu.
- Lại không có gì?
Vừa nói Tiểu Mạn bĩu môi rồi nhấc ly cafe lên uống tỉnh bơ, Huy nhìn ly cafe trên bàn vẫn nguyên vị trí cũ chỉ khác là một bản sao khác của cái ly đó đang được Tiểu Mạn cầm trên tay.
- Hay nhỉ? không giống như những gì anh nghĩ.
- Thứ anh nghĩ ấy chỉ có trong phim ảnh thôi, Tiểu Mạn nhún vai.
Tiếng rào rào bên ngoài làm mọi người trong quán hướng mắt ra đường, cô bé phục vụ vội đóng cửa lại để tránh tạt vào , trời đổ mưa bất chợt.
- Mưa rồi... có ai đó lên tiếng.
Tiểu Mạn quay người lại nhìn và bổng dưng cô có cảm giác gì đó rất quen thuộc, cô đứng lên bước đi mặc cho Huy đang nhìn cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
***
- Trời mưa rồi ...
- Vâng...
- Em cũng trú mưa ah? mưa lớn quá không biết bao giờ mới tạnh, chán thật!
- Vâng ạ....
- Em tên gì?
- Anh hỏi em ạ?
- Không hỏi em thì hỏi ai, ở đây chỉ có anh và em mà ( chàng trai cười hiền).
- Em tên Vy, Lâm Vy ạ .
- Anh tên Thiên Tuấn, rất vui được làm quen với em. ( cười )
***
- Aaaaaaaaaaaaaaa
Có tiếng la thất thanh, nhưng ngoài Huy ra chẳng ai có thể nghe thấy được . Tiểu Mạn ôm đầu khụy gối, rồi bất chợt cô phóng vút ra ngoài xuyên qua lớp cửa kính, tan biến...
- Tiểu Mạnnnnn
Trước cảnh tượng bất ngờ đó Huy chỉ biết gọi với theo tên cô, mọi người đổ dồn nhìn về phía anh với ánh mắt khó hiểu, Huy đứng bật dậy tính chạy ra ngoài thì cô bé phục vụ giữ tay anh lại .
- Anh ơi! Anh chưa thanh toán tiền ạ .
Huy rút bóp đưa vội rồi đẩy cửa chạy thẳng ra ngoài mặc cho những câu nói xì xào trong quán, đường phố lên đèn Huy ngó quanh miệng không dừng kêu trong cơn mưa ướt đẫm.
- Tiểu Mạn ... Em đâu rồi?
- Tiểu Mạn....
Đến lúc biết được điều mình đang làm hoàn toàn vô vọng, Huy mệt lả người ngồi bệt xuống đường, mồ hôi và nước mưa lấm tấm ướt cả người cậu. Dù đang cố suy nghĩ điều vừa xảy ra, nhưng Huy vẫn không sao hiểu được hành động kỳ lạ của Tiểu Mạn và sự biến mất của cô.
- Huy mày làm sao thế này? Huy đưa tay vuốt ngược mái tóc đầy mồ hôi cố trấn tỉnh mình.
- Cô ấy biến mất thật rồi sao? Chuyện gì vừa xảy ra cơ chứ?
Hàng trăm câu hỏi không có câu trả lời làm đầu Huy nặng trĩu, cậu ước gì có thể biết được chuyện gì xảy ra nhưng tiếc là ngoài việc dừng lại tất cả, cậu không thể làm gì hơn được nữa. Huy thơ thẩn trở lại con đường lúc trước vì khi nãy anh đã quá vội vàng đến mức bỏ quên xe mình lại ở quán cafe.
&&&
- Aaaaaa! Anh Huy .
- Anh Huy về rồi, một chầu anh hứa cho em đâu?
Hải đứng trước phòng anh, có lẽ thằng nhỏ đã đứng đó chờ Huy khá lâu nên vừa nhìn thấy cậu về Hải mừng ra mặt. Huy nhìn Hải cười méo mó, làm sao Hải hiểu được cảm giác của Huy vừa trải qua chứ.
- Uh, em chờ anh tối giờ à?
- Vâng, mọi chuyện ổn chứ anh? sao em thấy ...
Như hiểu được điều Hải nhìn thấy ở mình, Huy cố nặn một nụ cười bình thường nhất rồi vỗ vai Hải như thể trấn an Hải cũng như trấn tỉnh chính mình:
- Ổn lắm, em làm tốt lắm.
- Nhưng... Hải tính nói thêm gì đó nhưng bị Huy ngắt lời.
- Anh mới đi ăn mừng với người ở công ty nên hơi mệt chứ không có gì đâu.
- Vâng... Hải trả lời có vẻ thất vọng.
Có lẽ những điều thằng bé nghĩ trước lúc Huy về khác với hiện tại nên nó hơi buồn buồn. Biết là mình làm thằng nhỏ thất vọng nhưng Huy không còn cách nào khác, vì giờ đây cậu còn tâm trí đâu nữa mà ăn mừng cùng Hải.
- Anh xin lỗi em, anh nhớ lời hứa mà chỉ là hôm nay nhiều việc nên anh hơi mệt.
Huy phân trần cho Hải hiểu trước khi chào Hải và đóng cửa, dù buồn Hải cũng chẳng phải không hiểu chuyện, Hải gải gải đầu suy tư mấy giây rồi bước vào nhà .Bà năm đứng trong nhà nhìn ra, bà thấy tất cả nhưng cũng lắc đầu trong im lặng.
Bước vào căn phòng thân quen nhưng Huy lại có cảm giác thiếu vắng vô cùng, đáng ra hôm nay là ngày cậu vui nhất, nhưng với kết cục này thì cậu không tài nào đoán trước được. Huy muốn lên tiếng gọi Tiểu Mạn, rồi lại im lặng với những trầm mặc trong tâm trí mình cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
- Tiểu Mạn.... Tiểu Mạn...
Huy gọi thất thanh rồi tỉnh giấc, hóa ra chỉ là một cơn ác mộng. Huy mơ thấy Tiểu Mạn bị hai tên đầu trâu mặt ngựa lôi cô đi, trong khi cô bé đang cố cầu cứu Huy .Nhắm nghiền đôi mắt Huy cảm thấy mệt mỏi rã rời, có lẽ vì suy nghĩ nhiều quá nên gặp ác mộng, Huy cố trấn an bản thân mình. Cậu rời phòng xuống dưới nhà uống cốc nước để lấy lại bình tỉnh rồi ngồi xuống ghế ngã người suy tư. Suốt từ khi ấy, Huy không sao ngủ lại được nữa cho đến tận khi trời sáng, không muốn nghĩ thêm nhìu vì đã quá kiệt sức, Huy làm vệ sinh cá nhân rồi phóng xe đến công ty.
Chạy xe ngang qua quán cafe cốc, thấy đám bạn nhưng Huy làm dấu tỏ vẻ không muốn uống, rồi đi thẳng đến công ty. Giờ đây ngoài công việc cậu không muốn nghĩ thêm điều gì khác nữa.
- Tại sao ông muốn gặp tôi?
Cô gái đáp trả lạnh nhạt trong khi Ông Hậu đang rưng rưng nước mắt nói gì đó, Huy vô tình trông thấy cảnh tượng đó khi cậu dừng xe trước cổng, ông Hậu vội lau hai hàng nước mắt rồi nói nhỏ gì đó, cô gái quay đi buông một câu mà Huy không nghe được.
- Huy đấy à? Hôm nay sao đi làm sớm vậy cháu?
Ông Hậu cố làm ra bình thường nhưng không giấu được cảm xúc khi nãy, Huy phân vân chưa biết đáp trả thế nào thì ông Hậu tiếp lời:
- Cậu coi như chưa nghe, chưa thấy gì đi nhé.
- Tại sao? Bác ổn chứ? Huy hỏi giọng quan tâm.
- Tôi ổn, cảm ơn cậu.
- Chỉ cần cậu giúp tôi đừng kể với ai, coi như tôi xin cậu.
Nghe nói đến đó Huy không dám không đồng ý, anh xua tay nói nhanh :
- Vâng, cháu hứa mà bác không cần nặng lời vậy.
- Cảm ơn cậu, ông Hậu nói rồi nhận thẻ xe từ tay Huy.
Dù rất muốn biết thêm về chuyện của Ông Hậu nhưng Huy giờ đây đã đủ rắc rối rồi, cậu chẳng muốn biết thêm điều gì nữa.
Giờ nghỉ trưa thấy Huy ngồi một mình bên ly cafe trong tâm trạng suy tư, Tiến và Trung ghé lại kéo ghé ngồi rồi hỏi Huy :
- Cậu sao vậy? Cậu ổn chứ? Tiến lay lay vai bạn.
- Sáng giờ thấy cậu lạ lắm nha Huy, Trung nói xen vào .
Huy thở dài rồi nhìn hai thằng bạn đồng nghiệp, cậu biết có nói ra cũng chẳng ai hiểu được tâm trạng của cậu lúc này.
- Không sao, tớ ổn .
- Thật không đấy, ổn mà trông cậu thế à, Trung tỏ ra lo lắng.
- Sau dự án tớ hơi căng thẳng chút ấy mà, Huy nói cho qua chuyện.
Trung và Tiến nhìn nhau rồi lại nhìn Huy, biết rằng bạn mình có chuyện nhưng nếu Huy không chịu chia sẻ thì cũng không ép được. Hai người đành im lặng ...
***
- Hai tháng trôi qua .
Huy ngập đầu trong công việc, cậu cố gắng tăng ca và làm tất cả những gì có thể vì Huy biết chỉ cần dừng lại cậu sẽ nhớ đến Tiểu Mạn, khoảng thời gian vừa qua thật sự rất tồi tệ đối với cậu. Mọi người trong công ty đều thấy được sự thay đổi khó hiểu của cậu. Nhưng dù cố hỏi thăm và mong Huy chia sẻ thì tất cả chỉ nhận lấy những câu trả lời vô thưởng vô phạt từ cậu. Riêng chỉ có Huy là hiểu được cậu không thể dễ dàng vượt qua chuyện này dù đã rất cố gắng, thời gian chậm chạp trôi qua, còn Huy chỉ biết lấp đầy khoảng trống trong cậu bằng công việc và tìm cách cố quên lãng một cái tên...
- " TIỂU MẠN... "
HẾT CHẬP 9 .

Không có văn bản thay thế tự động nào.

* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: