Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 6 : "Hạnh phúc mong manh , nếu là anh có lẽ đã khác..."

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG II : DUYÊN KHỞI - BẮT ĐẦU MỘT KẾT THÚC.
CHẬP 6 : "Hạnh phúc mong manh , nếu là anh có lẽ đã khác..."
Đang phân vân với những suy nghĩ trong đầu, nhìn thấy cảnh tượng ấy một lần nữa, Huy vẫn không tránh khỏi cảm giác thương cảm cho người con gái này. Chợt Huy nhớ đến cái vụ lần trước khi chạm vào Tiểu Mạn cậu đã đi vào một giấc mơ lạ, nghĩ đến đó Huy rụt rè tiến lại gần Tiểu Mạn như sợ vô ý làm cô thức giấc, lặng ngồi xuống ngắm Tiểu Mạn mấy giây Huy toan đưa tay chạm và má cô bé nhưng lại thụt tay lại.
- Mày đang làm gì thế Huy? ( Huy tự nói với mình )
Không sao đâu, chỉ là chạm nhẹ một cái thôi mà. Dù cố trấn an bản thân với những câu nói đang nhảy múa trong đầu mình, nhưng Huy vẫn không đủ can đảm làm cái điều ấy. Cố hết mức lấy can đảm Huy nhắm hờ mắt rồi đưa tay về phía Tiểu Mạn.
- Một xíu nữa thôi mình sẽ ngất và lại đi vào giấc mơ ấy ( tâm trí Huy cổ vũ cho hành động của cậu )
- Này? Anh định làm gì em đó? ( Tiểu Mạn hét toán lên )
Giật mình vì tiếng hét của Tiểu Mạn, Huy mở trừng mắt tay vẫn đang hướng về Tiểu Mạn trong khi cô bé đang làm thế thủ, kiểu như lúc người con gái sắp bị lạm dụng.
Chết mộ rồi biết giải thích sao đây, Huy vẫn đơ và đang cố nghĩ một lý do để biện hộ cho hành động của mình, nhưng trong tình thế cấp bách này thì xem ra cậu khó mà mở lời được, đang do dự và nhìn quanh Huy thấy tấm chăn trên ghế gần đó nên cậu nảy ra một ý...
- Không, có làm gì đâu. Tôi thấy cô nằm không sợ lạnh nên tính kéo tấm chăn cho cô...
Nghe có vẻ hợp lý nhất trong tình huống này nên Huy cũng phần nào trấn tỉnh lại mình, nói đoạn Huy với tay lấy tấm chăn và toan vờ đắp cho Tiểu Mạn.
- Anh tốt với em vậy sao? vẫn ngờ vực về điều Huy nói, Tiểu Mạn chau mày nhìn Huy .
Huy không trả lời chỉ đứng lên bung chiếc chăn ra và làm động tác phủ chăn lên người Tiểu Mạn, trong khi cô bé vẫn đang ngơ ngác nhìn , ngoặc nỗi chỉ vì vung quá mạnh nên phần chăn còn lại thòng xuống cả phía dưới chân cậu, vô tình lúc bước tới Huy dẫm lên cả chiếc chăn rồi ngã nhào xuống người Tiểu Mạn. Một cảnh tượng mà cả hai không bao giờ ngờ đến được, Huy nằm đè lên người Tiểu Mạn môi anh chạm môi cô bé, trong vài giây cả hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhau chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Aaaaaaaaaaa
Tiếng la đó không phải là của Tiểu Mạn mà lại là của Huy, cậu chồm người dậy một cách khó khăn rối hét lên như thể mình vừa bị cưỡng hôn, Tiểu Mạn thì ngồi lùi dậy thấy Huy la lên nên cũng không biết phải nói gì và chắc có lẽ vì tai nạn đó bất ngờ quá .
- Anh không sao chứ? Anh la làm em giật cả mình.
- Sao là sao? cô vừa hôn tôi đấy.
- Anh có nhầm không đấy? rõ ràng anh nằm đè lên em giờ lại nói thế.
Nghĩ lại mọi sự việc vừa xảy ra Huy thoáng ngượng nhưng lại cố giấu điều đó đi , cậu vừa muốn bước đi vừa muốn giải thích, sự lúng túng đấy của Huy làm Tiểu Mạn bật cười.
- Hehe, đừng nói với em là nụ hôn đầu của anh đấy.
- Cô điên à, ai hôn cô mà đầu với chót .
Nói rồi Huy phóng nhanh lại cầu thang bước lên phòng cậu, động tác vô cùng bối rối đến mức cậu bị vấp vài bậc cấp ở đoạn giữa cầu thang và thế là Tiểu Mạn lại được một trận cười hả hê.
- Em đáng sợ đến mức đó ư? Tiểu Mạn nói với theo miệng vẫn cười.
Chờ Huy lên phòng rồi cô mới sực nhớ lại những chuyện mới xảy ra, Tiểu Mạn đưa tay lên chạm vào môi mình và nghĩ đến cảnh lúc nãy thoáng trong cô một cảm giác ngượng ngùng, đến giờ này Tiểu Mạn mới biết đáng ra người có những hành động vừa rồi là mình mới đúng chứ.Mà cũng lạ tại sao anh ấy lại chạm vào mình được nhỉ, nghĩ đến đó Tiểu Mạn chợt nhớ đến lời của ông lão khi trước cô vô tình gặp được.
- " Cháu muốn điều khiển hay nắm bắt vật gì đó, chỉ cần tập trung vào vật đó và nghĩ rằng mình đang chạm vào nó thì tức khắc cháu sẽ làm được"
Không lẽ nào mình muốn chạm vào Anh ấy? không thể nào là như thế được, Tiểu Mạn lắc mạnh đầu với điều cô vừa nghĩ đến, dường như sự thật mà cô vừa nhận ra lại là điều cô không muốn chấp nhận. Mà thôi tại sao mình lại nghĩ lung tung vậy nhỉ , quên đi cho xong. Nói rồi Tiểu Mạn nằm xuống ghế nệm kéo chăn ngang vai lim dim ngủ.
Riêng phần Huy, vừa lên đến phòng cậu lao lên giường úp mặt xuống gối, dường như chuyện vừa xảy ra làm Huy rất sock.Càng nghĩ đến chuyện lúc ấy Huy càng nổi da gà và liên tục, trách bản thân mình sao lại làm cái trò ngu ngốc đến thế.
- Mình vừa hôn một con ma ư?
- Chỉ là tai nạn thôi mà Huy, sao mày lại lo ngại chứ?
- Ừ! người ta cũng đâu có phàn nàn gì mày đâu .
- Không thể như thế được!?
Hàng chục câu hỏi đấu tranh trong cái đầu vô tổ chức của Huy lúc này, càng không muốn nghĩ thì hình ảnh đó lại càng hiện nhiều hơn trong đầu Huy. Bấn loạn vài giây Huy với tay lấy cái điện thoại trên bàn và vào Google, điều đáng buồn cười hơn là cậu lại tìm kiếm một từ khóa mà có lẽ nếu Google nó là người sống chắc đã cười vào mặt cậu.
- " Hôn ma thì có bị làm sao không? "
Từ khóa vừa bấm xong, Huy thấy xuất hiện hàng tá trang và cái trang đầu tiên lại là " cách để hôn bạn gái lần đầu tiên ", còn lại là những trang khác nói về vong hồn rồi truyện ma đủ loại. Kéo xem một lượt Huy lại cảm thấy mệt mỏi thêm. Suy tư một hồi lâu với những suy nghĩ không đầu không cuối Huy ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay .
&&&&&&&
- Bíp Bíp Bíp
Tiếng đồng hồ báo thức làm Huy ngồi bật dậy, có lẽ vì cả đêm qua khó ngủ nên nhìn bộ dạng cậu bây giờ thật thảm hại, lò mò bước xuống giường nhìn đồng hồ nôm gần sáu giờ sáng Huy xuống cầu thang nhìn quanh không thấy Tiểu Mạn nên nghĩ chắc cô ấy bỏ đi rồi . Điều đầu tiên bây giờ là cậu muốn tắm một trận cho tỉnh táo, lột phăng chiếc áo thun toan cởi luôn quần nhưng cậu nghĩ để vào nhà tắm đã. Chạy lông nhông đến mở chiếc máy hát PM3 bật bản nhạc yêu thích rồi bước lại phòng tắm, trong lúc còn đang hát theo lời bài nhạc thì một lần nữa Huy lại tá hỏa khi mới mở cửa phòng tắm thấy Tiểu Mạn đang trong đó và quay lại nhìn Huy .
- Aaaaaaaaaaaaa
Một lần nữa lại là tiếng kêu lên từ Huy, cậu đóng sầm cửa lại theo quán tính rồi quay người đi lên giọng hỏi lớn :
- Cô làm gì trong đó vậy hả?
- Em bắt con mèo, không hiểu sao nó chạy vào đây được này.
Tiểu Mạn trả lời tỉnh bơ kèm theo tiếng cười khúc khích, hình như những hành động của Huy có phần thái quá, nếu đổi ngược lại là Tiểu Mạn chắc sẽ hợp lý hơn.
- Mèo gì trong đấy chứ?
Huy nói vậy chứ cũng thừa biết nhà anh có lổ thông gió hơi lớn, nên đám mèo hay bắt chuột rồi chạy theo tận vào nhà là chuyện bình thường. Nhưng nếu để Tiểu Mạn biết được thì hóa ra anh lại bị chọc quê thêm lần nữa, Huy cố chống chế để có cớ nói Tiểu Mạn.
- Em nói thật mà, nó vừa chạy ra qua lổ thông gió này.
- Được rồi, giờ tôi phải tắm rồi đi làm, cô làm ơn đi ra khỏi nhà tôi đi .
Có tiếng cười khúc khích rồi im lặng , có lẽ Tiểu Mạn đã hiểu và đi rồi, nghĩ vậy Huy mở cửa phòng tắm nhìn rón rén dè chừng xem cô bé đi chưa. Thở dài khi biết không có ai trong phòng Huy tính cởi chiêc quần và với tay mở vòi hoa sen .
- Chiều nay mấy giờ anh về vậy? em hỏi câu cuối rồi đi nà.
Như muốn đổ nhào người xuống nền vì còn chưa kịp kéo quần xuống hết, Huy quay lại la toán lên như thể cậu không chịu nỗi nữa.
- Tôi lạy cô, như mọi khi mà .Giờ làm ơn tha cho tôi đi, sao cô cứ muốn là xuất hiện à.
Không có tiếng trả lời, nhưng chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ làm Huy mấy phen muốn rụng cả tim vì cô gái này, chưa nói đến chuyện đàn ông sống độc thân mà cứ phải chịu cảnh tượng không có nỗi được một góc tự do cho riêng mình. Mở vòi tắm Huy vẫn lan man với suy nghĩ không biết con nhỏ có lén nhìn mình không, ôi sao cuộc đời mình khổ thế không biết đương không lại vướng phải cái của nợ này .
***
- Cafe Huy ơi...
Huy vẫn chạy xe thẳng hướng mà không để ý đến tiếng của Trung gọi cậu bên kia đường, có lẽ Huy vẫn đang miên man nghĩ về mấy chuyện tầm phào xảy ra từ đêm qua đến giờ .
- Tiến và Trung đi làm chưa chú?
Ông Hậu hất nhẹ cái kiến cận xuống, nhìn Huy một hồi rồi mới lên tiếng bảo :
- Chứ cậu không đi ngang qua quán cafe tụi nó hay ngồi à, giờ này còn sớm mà .
Nghe ông Hậu nói Huy mới nhớ lại khi nãy chạy qua mà sơ ý quá, cảm ơn qua loa rồi Huy quay đầu xe chạy hướng về quán cafe cốc mà cậu và đám bạn hay tụ tập Đúng như Huy nghĩ Tiến và Trung đang ngồi ở đó, một đứa đang đọc báo còn đứa kia tay bấm điện thoại .
- Này? Lúc nãy thấy tớ chạy ngang qua sao không thằng nào kêu vậy?
- Con lạy ba, tụi con kêu quá trời mà ba chạy như ma rượt ý.
- Tiến bỏ tờ báo nhìn Huy lắc đầu - thằng này dạo gần đây lạ à nhen .
Có lẽ đúng là do cậu suy nghĩ nhiều quá nên thành ra mất tập trung hẳn, Huy chẳng biết nói gì hơn nên kéo ghế ngồi rồi ra hiệu cho cô chủ quán đứng gần đó .
- Mười giờ sáng nay họp đấy?
- Họp gì cơ? Huy ngơ ngác hỏi.
- Ơ cái thằng này, chú mày bị làm sao đấy? - Tiến vổ vai bạn .
Lấy tay đập đập lên trán như nhớ ra chuyện gì đó, Huy húp vội ly trà đá rồi ngước nhìn hai bạn mình giọng thều thào :
- Dạo này tớ hơi mệt, căng thẳng đầu óc quá các cậu ạ.
- Căng cái gì mà căng, hay có em nào rồi?
Lời của Trung vừa dứt làm Huy giật mình, có lẽ Trung vô tình nói trúng tim đen của Huy, nói là vậy nhưng Huy vẫn cố bình tỉnh trả lời .
- Hầy... àm gì có, chuyện ở nhà thôi .
- Chuyện gì nói tụi tao nghe, Tiến hất mặt nhìn Huy .
- Thôi khi khác tớ kể sau , giờ gần vào làm rồi. Vừa nói Huy vừa chỉ tay vào đồng hồ mình .
Tiến và Trung cũng không muốn gặng hỏi thêm gì bạn, nên mạnh ai nấy làm chuyện người ấy. Chừng gần đi Tiến mới quay ra nói với Huy, hợp đồng lần này tổ mình làm đấy. Ông Lý tổng muốn giao cho Trung nó làm nhưng sau lại nghĩ nên để cậu làm như kiểu lấy công chuộc tội, liệu mà làm ăn ngon lành nha ku.
- Huy gật gật đầu, thật tình tâm trạng cậu đang không tốt.
- Tỉnh táo lên ông, ông mà làm không xong kỳ này chết cả đám đấy.Trung nói vờ như dằn mặt bạn, nhưng lại tỏ ý rất khó chịu với cái cách thều thào của Huy lúc này.
Chẳng biết kỳ này mình sẽ ra sao đây, dù sao cũng phải cố hết sức để khắc phục lỗi lần trước, nghĩ là vậy nhưng Huy cũng không khỏi lo lắng vì dự án này là phần việc mà cậu nghĩ sẽ là gánh nặng cho chính bản thân mình, vượt qua ải này coi như mọi chuyện sẽ tốt hơn với cậu, còn không chỉ có nước về nhà chăn vịt có khi. Uống cạn ly cafe, Huy thở dài và chờ đợi giây phút lột xác trong dự án kỳ này của cậu...
HẾT CHẬP 6



* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: