Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 4 : " Người sống trong quá khứ là người luôn chịu tổn thương nhiều nhất "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG I : NIỀM VUI LÀ THỨ TƯỞNG DỄ CÓ ĐƯỢC NHƯNG HÓA RA LẠI KHÔNG
CHẬP 4 : " Người sống trong quá khứ là người luôn chịu tổn thương nhiều nhất "
Vừa đến cổng công ty Huy ngơ ngác khi không thấy ông Hậu trong phòng trực an ninh, đã đến trễ giờ lại phải chờ đợi làm cậu cảm thấy vô cùng bối rồi.
- Cậu Huy hôm nay sao đi muộn vậy?
Nhìn lại đằng sau Huy thấy ông Hậu đang vừa mồi điều thuốc vừa hỏi cậu, hóa ra là ông sang đường mua thuốc lá.
- Dạ, cháu có chuyện gia đình nên đến hơi muộn ạ.
Lại một câu cửa miệng ngụy biện thông thường của đám nhân viên đi trễ chúng tôi, đôi khi con người ta đã có thói quen đó từ muôn thuở và thay vì nói sự thật thì họ trả lời qua quýt cho hết chuyện. Ông Hậu miệng ngậm điếu thuốc gật gật đầu rồi bấm thẻ xe cho Huy trong điệu bộ nheo mắt, khi khói thuốc đang bay ngược về hướng mình.
- Sao giờ này cậu mới ngóc đầu dậy thế? Tiến ngưng gỏ bàn phìm ngó nhìn Huy hỏi và không đợi bạn trả lời anh nói thẳng :
- Ông Lý tổng cho gọi cậu lên phòng đấy. ( Tiến làm bộ mặt nghiêm trọng )
Sau khi dứt câu, Tiến tiếp tục công việc để Huy đứng sựng trong vài giây khi nghe những câu nói đó, dường như Huy cảm thấy lạnh xương sống khi Tiến nhắc đến chuyện Ông Lý muốn gặp cậu. Đứng trong thang máy Huy liên tưởng đến cảnh tượng của mình, có lẽ cậu sắp bị cho thôi việc hoặc cũng là trừ lương hay gì gì đó, ôi những điều tồi tệ sao cứ đến bên mình thế này Huy thở dài khi thang máy vừa mở ra.
Cốc... cốc... cốc
Huy gỏ cửa mà lòng nặng trĩu lo âu, anh vội chỉnh sửa tác phong mình và cố nín thở chờ đợi với những cảnh tượng mà anh nghĩ ra thật đáng sợ .
- Huy đó hả? cậu vào đi.
Huy mở cửa và thấy Ông Lý tổng đang đứng lặng bên khung hình lớn được treo ngay phòng, ông quay người lại nhìn cậu rồi lên tiếng .
- Cậu ngồi đi .
- Vâng, sếp cho gọi em. Huy thỏ thẻ ngồi như sợ cả tiếng động khi mình đặt mông xuống.
Dường như biết cậu nhân viên của mình đang rất căng thẳng, nên ông Lý tay rót tách trà nhưng miệng vẫn cười .
- Làm gì mà cậu căng thẳng thế, tôi cho gọi cậu chỉ để nói với cậu vài việc thôi chứ không có gì quan trọng lắm đâu, cậu uống trà đi .
Huy cố cười gượng trả lời ấp úng - Dạ được rồi sếp .
Cậu thấy bức ảnh kia không? Nói đoạn ông Lý đưa tay chỉ về hướng tấm ảnh khổ lớn treo trong phòng, giọng ông đều đều và đứng lên bước về phía tấm ảnh .
- Đây là tôi hai mươi năm về trước lúc công ty mới thành lập.
- Dạ, sếp hồi đó trông trẻ thật.
Nói rồi như tự ngượng với chính mình, mặt Huy biến sắc vì có lẽ cậu vừa lỡ mồm nói một điều chẳng ăn nhập gì trong khi điều đó là tất nhiên. Nhưng kết quả lại thật bất ngờ, câu nói đó của Huy đã phá tan không gian nặng nề bằng một tiếng cười lớn của ông Lý tổng .
- Nhìn phong độ đúng không? ấy thế mà đã hơn mấy chục năm trôi qua rồi đấy.
- Vâng, thời gian qua mau thật .
Huy nói xen vào nhưng vì còn bối rối nên cậu vẫn chưa thể làm chủ được bản thân mình, chỉ biết nói theo ý sếp với những câu vâng dạ chưa rõ chuyện trong khi ông Lý vẫn thao thao kể về ký ức của mình, hồi đó tôi và hai người bạn thân đã chung vốn nhau mở nên công ty này, biết bao nhiều vất vả và khó khăn chúng tôi đều cố gắng giúp đỡ nhau vượt qua. Cậu biết đấy, không có thành công nào mà chưa trải qua thất bại cả. Cậu còn trẻ tương lai trước mắt còn dài vì vậy tôi muốn cậu cố gắng hết mình, thật ra những thành quả và đóng góp của cậu cho công ty trong thời gian làm việc tôi đều ghi nhận, có thưởng có phạt tính tôi là vậy nhưng qua chuyện vừa rồi của cậu tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu vậy thôi, mong cậu cố gắng dốc sức cho công ty chúng ta sau này .
- Vâng, Em hiểu rồi ạ.
Huy thở phào nhẹ nhõm trong lòng nhưng mặt vẫn cố làm ra dáng biết lỗi, có lẽ lần này cậu thực sự gặp may nên mọi chuyện coi như một bài học nhớ đời cho cậu. Nói chuyện thêm vài câu thì Huy trở lại phòng làm việc sau khi được ông Lý động viên.
- Này cậu có bị thôi việc không đấy?
- Có bị trừ lương không?
Tiến và Trung hỏi dồn khi thấy Huy bước vào phòng, nhìn bộ dạng tò mò của hai thằng đồng nghiệp Huy cười méo mó, vì chưa gì chúng nó đã trù cậu thế rồi đấy.
- Thôi đi hai ông, chỉ nhắc nhở và nói vài câu thôi bộ tụi mày muốn tao bị thôi việc à.
- Đâu có hỏi thăm thôi mà, Tiến cười trừ.
- Vậy cũng hên cho mày đấy, Trung thở hắt ra rồi đánh máy tiếp. Có lẽ cậu đang vừa dừng công việc chỉ vì muốn biết kết quả của thằng bạn thế nào .
Huy trở lại bàn làm việc ngồi thịch xuống ghế ấn nút khởi động máy tính, mọi chuyện đến giờ phút này coi như tạm ổn với cậu. Giờ đây sau khi nghe những lời của sếp nói, cậu chỉ biết phải cố gắng hết mình để không phụ sự kỳ vọng của sếp và công ty.
Giờ nghỉ trưa Huy ngồi suy tư bên cốc trà tay vo ve xung quanh miệng ly, có lẽ cậu vừa nhớ về giấc mơ đêm qua của mình quả thật người và câu chuyện mà cậu mơ thấy đúng là Tiểu Mạn, nhưng tại sao nhỉ? .Bất giác cậu nhớ đến hành động của mình và sắp xếp một cách logic, thì chính vì chạm vào cô bé mà cậu đã thấy được quá khứ của Tiểu Mạn chăng?
- Này bị em nào hớp hồn rồi à? Tiến vỗ vai làm Huy giật nẩy người.
- Cậu mới đi đâu à? lúc nãy không thấy cậu trong phòng ăn, Huy hỏi cho qua chuyện .
- Uh, tớ đi ra ngoài có tí việc ấy mà, Tiến trả lời lúng túng .
Không phải cậu lại đi đánh đề đấy chứ? Huy hỏi kiểu dò xét bạn trong khi Tiến xua tay phân bua. Làm gì có tớ bỏ chơi đề lâu rồi cậu chỉ khéo tưởng tượng ra thôi, nói rồi Tiến đi về hướng văn phòng miệng giục bạn, thôi lên làm mày đúng giờ rồi kìa .
Vì quá nhiều việc xảy ra xung quanh mình nên Huy cũng không hỏi thêm gì nhiều, với cậu giờ đây chuyện công ty dù đã ổn, nhưng về cuộc sống cậu thì có vẻ như là rối rắm nhiều từ khi cậu bắt gặp Tiển Mạn .
***
Giờ này anh ấy đi làm rồi mình biết nói chuyện cùng ai bây giờ, Tiểu Mạn rảo bước trên con phố nhìn những dòng xe đông đúc cô cảm thấy buồn cho số phận mình, chẳng ai thấy được cô và chính cô cũng không biết mình nên đi đâu và về đâu. Trong ký ức cô chỉ còn tồn tại khoản thời gian sau khi mình rơi xuống hồ còn những gì trước đó cô mặc nhiên không thể nhớ được, đang phân vân với những suy nghĩ thì có một tiếng nói làm cô đứng khựng lại.
- Vẫn chưa tìm được một nửa của mình à?
Quay sang Tiểu Mạn thấy một ông lão đang ngồi câu cá trên triền dốc trên cây cầu mà cô đang bước qua, còn đang ngây ngô chưa biết chuyện gì đang xảy ra và ai kia sao lại thấy được mình thì ông lão đã tiếp lời :
- Cháu đang thấy lạ vì ta thấy được cháu đúng không? Ông lão nhìn Tiểu Mạn cười hiền .
- Vâng, ông là ai sao lại thấy được cháu?
- Ngồi xuống đây đi, đừng nói chuyện lớn quá cá sẽ sợ chạy mất đấy .
Sự tò mò khiến Tiểu Mạn có suy nghĩ nên nói chuyện với người này, vì dù sao cô cũng chỉ là một linh hồn thì sợ điều gì nữa chứ .
- Ông câu cá ạ?
- Uh
- Ở đây cũng có cá sao? Tiểu Mạn hỏi vì theo cô thấy một con mương nhỏ chảy qua chiếc cầu thì làm sao cá ở đây được.
- Có chứ, câu cá bằng tâm có hay không là do ta quyết định.
Hơi khó hiểu với câu trả lời của ông lão Tiểu Mạn chỉ biết im lặng, rồi chợt nhớ ra câu hỏi lúc nãy của ông lão cô hỏi gấp trong vẻ mặt chờ đợi.
- Lúc nãy ông hỏi câu đó là sao ạ?
Ông lão cười rồi nhìn về hướng mồi câu, vạn sự tùy duyên mỗi con người tồn tại đều có một ý nghĩa riêng, sống cũng vậy mà mất đi cũng vậy dù cho hai thế giới khác nhau nhưng vẫn tồn tại những điều mà chỉ chính ta mới hiểu được, bây giờ cháu không hiểu nhưng sau này cháu sẽ hiểu. Càng nghe ông lão nói Tiểu Mạn càng khó hiểu thêm cô lắc lắc cái đầu như thể không tin, hay nói chính xác hơn là ý có phần nghĩ rằng ông lão có vấn đề thần kinh. Bởi lẽ cô còn quá nhỏ để hiểu hết được những ẩn ý mà ông lão muốn truyền đạt cho cô.
Boong...
Một tiếng động làm cả hai nhìn về hướng ngôi nhà bên đường, Tiểu Mạn thấy một cậu bé đang đá chiếc lon chạy lui chạy tới như chơi bóng, chưa kịp nói gì thì ông lão lên tiếng :
- Thằng bé cũng vừa mới mất đấy.
- Ai cơ? Tiểu Mạn hỏi với ánh mắt nhìn chăm chăm.
- Thằng nhóc đá cái lon kia kìa, hướng mắt nhìn sang rồi ông lão tiếp chuyện .
Nó là con của một cặp vợ chồng mới cưới, họ khá giàu sàng nhưng tiếc là đứa bé lại yểu mệnh tuần trước do cô vợ sơ ý để thằng nhóc chơi bóng trước nhà nên bị tai nạn, bóng bay ra đường thằng nhóc chạy theo và đã có chuyện. Như đã hiểu ra vấn đề Tiểu Mạn nhìn thằng nhóc mà thương cảm cho một số phận nhỏ nhoi, cô thở dài rồi nghĩ lại chính bản thân mình cũng thật đáng thương.
- Ủa mà ông ơi? Tiểu Mạn hỏi như vừa thấy điều gì đó lạ.
Tại sao thằng nhóc lại đá được chiếc lon kia, trong khi nó cũng là một linh hồn như cháu, theo cháu thấy thì cháu chẳng chạm vào được cái gì cả từ khi biết mình là một linh hồn.
- À, chuyện đó thì dễ thôi .
- Là sao hả ông?
Cháu muốn điều khiển hay nắm bắt vật gì đó, chỉ cần tập trung vào vật đó và nghĩ rằng mình đang chạm vào nó thì tức khắc cháu sẽ làm được. Nghe xong Tiểu Mạn liền thực hành theo lời ông lão nói, cô cố gắng tập trung vào viên đá trước mắt và cầm nó lên quả thật viên đá đã nằm trong tay cô.
- Aaaa được rồi này, Tiểu Mạn cười thích thú .
- Cháu nên về đi có người đang chờ cháu đấy.
- Về? về đâu hả ông?
- Cháu biết nên về đâu mà, ông lão nói giọng bí hiểm.
Tiểu Mạn chợt nhớ đến Huy, đúng rồi vẫn còn một người nữa thấy được cô và vẫn còn một nơi cô có thể về được trong thời điểm hiện tại này. Cô bước vội và toan quay lại cảm ơn ông lão, nhưng chẳng thấy ông lão đâu nữa. Đứng lặng vài giây suy nghĩ rồi cô bước trở về con đường dẫn đến khu phố Huy sống, người mà giờ đây chỉ có anh mới giúp được cô vì đâu còn ai thấy được cô ngoài anh. À mà không còn ông lão nữa nhưng giờ thì chẳng biết có cơ hội gặp lại ông ấy không. Tiểu Mạn rất muốn gặp ông ấy lần nữa để cảm ơn nhưng tạm gác chuyện ấy lại đã vì giờ người cô muôn gặp là Gia Huy.
&&&&
- Đi làm vài chai không?
Trung quay sang hỏi Huy và Tiến khi vừa dắt xe chạy ra khỏi cổng công ty, Ông Hậu nhìn ba cậu rồi lại tiếp tục đọc báo.
- Thôi. Hôm nay tớ mệt tối qua mới uống rồi .
- Về ông ơi, để hôm khác đi Tiến nói rồi phóng xe đi để Trung ngơ ngác chưa biết nói gì .
Hôm khác đi Trung mà cậu có tâm sự gì à sao hôm nay rũ bọn tớ đi uống vậy, Huy hỏi bạn và chờ đợi câu trả lời.
- Không, uống nói chuyện chơi thôi hai cậu bận thì thôi hôm khác cũng được.
Huy gật gật rồi tạm biệt bạn anh phóng xe đi đầu vẫn nghĩ đến chuyện về nhà sẽ tìm gặp Tiểu Mạn, để hỏi những vấn đề mà từ trưa giờ anh còn băn khoăn , quả thật càng ngày Huy càng có cảm giác tò mò về cô gái này, điều mà trong thời gian gần đây anh dành thời gian suy nghĩ khá nhiều.
Về đến phòng Huy thấy bà Năm đang quét rác trước ngõ, nhìn dáng người lom khom mà anh thấy thương cho bà cụ.
- Cậu Huy mới đi làm về à?
Đang suy tư về hình ảnh của bà Năm cậu bừng tỉnh khi nghe câu hỏi từ bà.
- Vâng ạ, bà ăn chiều chưa ạ .
- Tôi đợi thằng Hải đi học cua về rồi ăn luôn với cháu cậu ạ.
- Hải chưa về hả bà? - Vừa nói Huy vừa dắt xe vào nhà.
Chắc cũng gần về rồi, à quên nữa, cảm ơn cậu đã trò chuyện cùng nó mấy hôm nay tôi thấy nó ở nhà và phụ giúp tôi nhiều hơn, chắc cậu có nói gì nó đúng không?
- À không có gì đâu bà ơi, anh em nói chuyện vui ấy mà.
Dù không nói ra nhưng Bà Năm có lẽ cũng hiểu, bà thấy biết ơn khi có một người hàng xóm tốt như Huy mà đối với bà Huy cũng chẳng khác gì cháu ruột mình vậy.
- Cậu ăn gì chưa? tắm rồi tí qua ăn với bà cháu tôi cho vui.
- Thôi không sao đâu bà, cháu không phải ngại mà là bận việc rồi bà ạ.
Thẩy kiểu trả lời như biết trước mình nói gì, nên Bà Năm cũng cười trừ rồi bước vào nhà không quên hỏi thăm cậu vài câu có lệ, trước khi Huy đóng cửa phòng .
Huy tắm xong ngồi thơ thẩn trong phòng, định bụng tìm gặp Tiểu Mạn nhưng chẳng biết cách nào để gặp được cô bé.
- Tiểu Mạn cô đâu rồi? có đó không? - Huy hỏi mà cứ như nói vào không khí .
Không có tiếng trả lời anh chán nãn thở dài, đứng dậy Huy toan đi ăn tối ngoài quán vì bao tử anh giờ này đã bắt đầu biểu tình.
- Anh tìm em à?
Thấy Tiểu Mạn trước mặt Huy bối rồi vì anh đang ở trần, kéo vội chiêc áo đang móc trên thành cửa anh nói trong khi quay người tỏ vẻ lúng túng.
- Cô không có phép lịch sự à?
- Không phải anh mới gọi tên em sao? Có tiếng cười khẽ.
- Gọi thì gọi nhưng cô không biết nên xuất hiện lúc nào cho phải lẽ à?
- Lúc nào là lúc nào, anh có bao giờ gọi em đâu - Tiểu Mạn biểu môi .
Được rồi không nói chuyện này nữa, giờ tôi đi ăn tối cô đợi tôi ở nhà đi tí nữa về thì nói chuyện sau, Huy mặc xong đồ tính dắt xe ra ngoài.
- Cho em đi với.
- Đi đâu? Huy hỏi nhìn Tiểu Mạn ngơ ngác.
- Đi ăn với anh chứ đi đâu nữa, anh kêu em ở đây chờ em biết làm gì giờ.
- Ma cũng biết ăn à? Huy hỏi mà không giấu được nụ cười của mình .
- Ai thèm ăn gì của anh chứ, ngồi chơi xem anh ăn cũng được mà.
Ngồi xem tôi ăn à? cô không đùa đấy chứ, tôi không thích ai ngồi xem mình ăn đâu nhất là một người như cô.
- Như em thì sao?
Tính trả lời nhưng Huy biết có tranh luận với cô bé này cũng chẳng được gì, nên thôi anh dắt xe ra ngoài rồi phóng đi để mặc kệ Tiểu Mạn muốn sao thì muốn .
- Làm gì chạy nhanh vậy anh?
- Hả? Ai cho cô theo tôi chứ?
Tiểu Mạn cười khúc khích phía sau Huy - Anh không nói gì có nghĩa là đồng ý , em đâu biết .
- Cô...
Hết thuốc chữa với cô bé nên Huy đành im lặng phóng xe đi đều đều, có lẽ lời Tiểu Mạn nói nên phần nào khiến anh chạy chậm lại, hay bởi vì anh đang đèo một cô gái sau xe mình điều mà rất lâu rất lâu rồi anh mới như thế, cảm giác Huy lúc này thực sự chính anh cũng không thể hiểu nỗi. Chiếc xe chạy băng băng qua những con phố và người ta thấy một chàng trai đang mỉm cười một mình, nụ cười của những kẻ đang yêu...
HẾT CHẬP 4 .


* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: