Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 10 : " Yêu em... Yêu đến đau lòng..."

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG II : DUYÊN KHỞI - BẮT ĐẦU MỘT KẾT THÚC .
CHẬP 10 : " Yêu em... Yêu đến đau lòng..."
" Anh biết tìm kiếm em ở nơi đâu? Anh biết tìm kiếm em ở nơi đâu? Giữa dòng người vội vã anh cứ bước đi... Đường đời thênh thang anh thấy lạc lối...
Anh phải tìm kiếm em ở nơi đâu? Anh phải tìm kiếm bao nhiêu phép màu? Để tìm được em ôm lấy em thêm một lần! Dù chỉ lần cuối, anh xót xa... vì nhớ em! "
Huy nhắm nghiền đôi mắt trong giai điệu du dương của bản nhạc, cảm giác cổ họng cậu như nghẹn lại và mặn chát khi đón nhận những giọt nước mắt chảy ngược không lời...
- Anh uống thêm trà chứ ạ?
Lời của cậu bé phục vụ đánh thức dòng suy tư của Huy, Huy ngước lên nhìn rồi nhẹ lắc đầu, đôi mắt nặng trĩu tâm tư của Huy lúc này dù bất cứ ai trông thấy đều có cảm giác thương cảm vô cùng, nó không đẫm lệ nhưng man mác một nỗi buồn vây kín, tựa như đôi mắt muốn lên tiếng, tiếng nói của những nỗi niềm chất chứa.
Thấu hiểu được cảm xúc của vị khách mà mình đã vô tình làm phiền không đúng lúc, cậu bé thoáng bối rối nhưng cũng kịp nở một nụ cười cảm thông sau câu nói tế nhị .
- Vâng ạ, chúc anh một buổi tối an lành.
Nghe điều đó từ một người xa lạ, Huy có cảm giác an ủi phần nào dù biết điều đó không đủ xoa dịu tâm trạng trong cậu, nhưng chí ít cũng có một người quan tâm đến cảm xúc của cậu lúc này.
- Cảm ơn em. Huy đáp trả và gật đầu nhẹ.
Suốt mấy hôm nay tối nào Huy cũng rão bước trên những con phố quen thuộc , cậu đang tìm kiếm điều mà chỉ có trái tim cậu hiểu, " quen thuộc" điều gì đây? - Đó cũng chính là những nơi mà cậu cùng chung bước với Tiểu Mạn và thỉnh thoảng Huy còn nghe thấy giọng Tiểu Mạn gọi cậu nhưng khi quay người lại chỉ là một khoảng không thinh lặng.Tối nay Huy lại ngồi một mình bên góc nhỏ quen thuộc của quán cafe sách, cậu đến không phải để đọc sách, cũng chẳng phải để nhâm nhi ly cafe muộn, mà chỉ để chờ đợi một giọng nói của ai đó vang lên, tiếc thay mỗi một ngày trôi qua thì hy vọng đó của cậu lại dần tan biến khi phút cuối nghe người chủ quán nhắc khéo cậu quán đóng cửa. Sau nhiều ngày như thế Huy cũng trở thành vị khách quen thuộc của quán, vị khách lạ với món đồ uống lạ và lạ hơn là luôn ngồi một mình.
Có vài cô cậu phục vụ còn kháo nhau rồi đặt cho Huy cái biệt danh " chàng trai cappuccino ", mỗi khi nghe cô bé nào gọi tên mình vậy Huy chỉ thở dài cười hiền, thật tâm cậu không còn hiểu được mình muốn gì nữa vì ngay cả giờ phút Tiển Mạn biến mất Huy còn chưa nói được một lời nào mang đúng nghĩa từ " thích" chứ nói chi rằng yêu. Điều làm cậu nhận ra có chăng là lúc thiếu vắng một người, thiếu vắng một tiếng cười, một hình dáng quen thuộc thì định nghĩa của từ "yêu" trong cậu hiện hữu toàn bộ qua những hành động của cậu suốt một thời gian dài mà ai cũng nhận thấy được.
- Mười giờ hơn, quán đóng cửa. Ổng chủ vỗ vai Huy cười hiền như cảm thông điều gì đó ,
Huy không cười đáp trả chỉ khẻ gật đầu rồi bước ra về và cũng như mọi lần Huy quay lại nhìn vị trí mình vừa ngồi trước khi bước hẳn ra cửa, có điều gì đó luôn nhen nhúm trong cậu và Huy chưa bao giờ có ý định từ bỏ cho đến khi gặp lại...
Hôm nay Huy đi bộ, có lẽ ngay từ khi bước ra khỏi nhà cậu đã có ý định sẽ về trễ bằng chứng là giờ này cậu vẫn lang thang trên những con đường vắng, giờ này chỉ còn lại một vài xe của vài nhóm bọn trẻ chơi về muộn, chúng hò rú và chạy xe bạt mạng, cũng không có gì là lạ vì đám con nít bây giờ đâu có như lứa thời xưa của cậu, chúng đã quen với cách sống buông thả và có lẽ một phần đều do nhận thức của chúng không được ba mẹ bảo ban từ khi còn nhỏ. Đó là nói vậy thôi chứ không hẳn ai cũng thích hay sống cách sống như vậy... bâng quơ với những suy nghĩ không đầu không cuối, Huy giật mình khi nghe có người lên tiếng:
- Cậu đang đi tìm ai à?
Huy quay sang người vừa lên tiếng, đó là một ông lão nhìn trông như một người hành khất, Huy nghĩ vậy vì thoáng thấy nét cô đơn của ông in hằn trên khuôn mặt khắc khổ.
- Không ...Sao ông hỏi cháu vậy?
- Tôi đoán. Nói rồi ông lão cười hiền.
Huy nhìn ông tỏ vẻ khó hiểu, với lại cậu cũng không biết ông lão muốn gì ở mình.
- Dạ... Huy đáp trả nhưng không hỏi gì thêm.
- Vạn sự tùy duyên, người cậu muốn tìm - phải tìm nơi cậu từng gặp.
Vừa nghe dứt câu, Huy sửng người suy nghĩ nhưng vẫn chưa kịp hiểu hết ẩn ý trong câu nói của ông lão nên quay người lại hỏi vội :
- Là sao hả ông?
- Là vậy đấy...đến ở đâu thì gặp ở đó.
Thêm một câu nữa từ ông lão làm Huy nhíu mày suy nghĩ, có vẻ như cậu vừa nghĩ đến điều gì đó toan hỏi lại để khẳng định điều mình nghĩ là đúng nhưng lại thấy bóng ông lão đang đi khuất dần sau con phố, dù Huy cố kêu với theo nhưng không kịp nữa..
- " Đến ở đâu thì gặp ở đó? "
- " Người muốn tìm phải tìm nơi từng gặp "
Đêm đó Huy về nhà nhưng không sao ngủ được, cậu cứ miên man suy nghĩ về hai câu nói đó của ông lão, dù chẳng biết ông là ai nhưng lạ thay Huy có cảm giác như ông lão đang mách bảo cho mình một điều gì đó. Đến khi tận lúc trời gần sáng Huy mới thốt lên :
- Aaa
- Có khi nào là vậy ...
Cậu ngồi bật dậy khi vừa nhận ra một điều quan trọng, nhìn đồng hồ cũng hơn năm giờ sáng, Huy định bụng sau giờ tan ca trưa nhất định sẽ đến nơi đó thử . Có lẽ không sai rồi, Huy tự khẳng định với lòng mình rồi vội dậy bước xuống nhà chuẩn bị đi làm và tất nhiên là còn một việc quan trọng hơn nữa cậu phải kiểm chứng trong ngày hôm nay.
***
- Cafe Huy ơi...
Huy chạy chậm dần rồi tạt vào quán, thấy hôm nay tâm trạng của Huy có phần khá hơn nên Tiến và Trung mới hỏi đùa :
- Cậu nghỉ bạn tụi này rồi à?
Nghe Trung nói Tiến cũng vờ làm mặt buồn nhìn Huy chờ cậu trả lời :
- Đâu có, hai cậu cứ trêu tớ - Huy kéo ghế ngồi trong khi trả lời .
- Thế thái độ bỏ rơi bọn tớ cả mấy tháng nay là sao?
- Là sao ? Tiến nhấn giọng hai từ " là sao " trong câu nói của Trung như muốn trách móc Huy.
- Được rồi, tớ không cãi lại hai cái miệng của các cậu. Coi như tớ sai tha cho tớ được chưa.
Nghe Huy nói vậy hai thằng cũng ngầm hiểu ra là Huy đã chịu mở lòng và dù sao với thái độ này thì còn có thể tiếp chuyện được, chứ như thời gian trước có kêu Huy cũng gật đầu cho qua.
- Okay, chầu này cậu thanh toán đấy. Tiến trêu bạn
- Cô ơi cho thêm gói thuốc, Trung gọi thêm rồi cười hì hì
Được lắm, hai cậu biết lợi dụng cơ hội ghê đó chứ, không sao chầu này tớ hứa tớ trả các cậu cứ kêu thoải mái. Chính Huy cũng không nhận ra tại sao hôm nay cậu lại mát tay đến thế, có lẽ nào vì....
- Ghê ta .
- Được à nha, Huy đã trở lại và khuyến mãi ghê chưa.
Hai thằng Tiến và Trung cứ thế trêu Huy đến tận lúc gần đến giờ về công ty mới chịu tha cho cậu, vì cũng lâu quá rồi cả bọn mới có cơ hội ngồi lại bên nhau trò chuyện như trước.
&&&
- Lâu rồi tôi mới thấy ba cậu đi cùng nhau đấy .
Ông Hậu vừa nói vừa cười khi nhìn thấy bọn tôi đang dừng xe trước cổng công ty, Trung cười nói nhỏ gì đó cho ông Hậu rồi cả hai cười phá lên. Huy biết thừa cái trò trêu ghẹo của đám bạn nên chỉ lắc đầu cười trừ. Vội đưa thẻ xe cho ông Hậu rồi cả bọn cười cười nói nói kéo nhau lên phòng. Thấy cảnh đó Ông Hậu cũng vui lây vì lâu rồi không thấy tụi nhỏ thân với nhau lại như thế, nói thật không có bộ ba đó ông cũng buồn, vì chỉ có ba đứa nó là thường trò chuyện với ông nhất.
Lên đến phòng mình Huy mới nhớ lại chuyện hôm trước mình bắt gặp, cũng tại vì thời gian vừa qua cậu căng thẳng quá nên không để ý đến chuyện của Ông Hậu, chứ thật lòng mà nói cậu vẫn thỉnh thoảng thấy cảnh ông Hậu nói chuyện với cô gái trẻ kia, vì dạo trước Huy thường đi làm sớm hơn bình thường . Gạt vội suy nghĩ đó Huy nói như trấn tỉnh với bản thân :
- " Lo xong chuyện của mày cái đã Huy ơi "
Giờ nghỉ trưa, Huy thu dọn mọi thứ rồi ra xe. Vừa mới ra tới cổng đã thấy Trung cũng đang vội vội vàng vàng nổ máy phóng đi, mặc cho ông Hậu nói với theo câu gì đó. Huy dắt xe tiến lại rồi hỏi ông Hậu :
- Chuyện gì mà thấy Trung nôn nóng thế bác?
Đang nhìn theo hướng Trung vừa phóng xe đi, ông Hậu quay lại mới kéo tay Huy kể vội :
- Nghe nói em gái nó bị sốt cao, tôi tính hỏi thêm mà nó vội quá cậu ạ.
Muốn hỏi thêm nhưng thật tâm là Huy cũng đang rất vội với công việc của mình nên chỉ à ùm rồi nói vài câu cho qua chuyện.
- Ủa? mà cậu cũng đi đâu vậy?
Huy phóng xe đi, nói với lại mấy câu :
- Dạ, cháu có chuyện gấp.
Ông Hậu đứng đơ người khi vừa chứng kiến Huy và Trung cùng vội vàng như nhau, dù chẳng biết rõ chuyện gì nhưng ông cũng không khỏi tò mò, bước vào phòng trực ban của mình ông nói khẻ :
- " Lạ ! hôm nay hai đứa này sao thế nhỉ? "
Cuộc sống là vậy mỗi người mỗi cảnh, thực sự để hiểu thấu được câu chuyện của một người không dễ dàng tí nào, rồi đây điều gì sẽ tiếp diễn tất cả còn là những câu hỏi chưa có đáp án...
HẾT CHẬP 10 .

Trong hình ảnh có thể có: văn bản

* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: