Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 13 : " Có những sự thật tốt nhất là không nên biết...Phải không em? "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG III : LÀ BỞI TỰ ANH ĐA TÌNH - DUYÊN PHẬN .
CHẬP 13 : " Có những sự thật tốt nhất là không nên biết...Phải không em? "
Nghe tiếng thông báo từ loa phát ra Huy vội đứng lên hối Tiểu Mạn ra ngoài sân ga đợi tàu đến, vì vẫn chưa kịp nói hết câu nên Tiểu Mạn vẫn trong trạng thái ngơ ngơ.
- Đi thôi, tàu đến rồi đấy .
- Dạ...
Nhìn dòng người đang chen lấn túa ra cửa Huy cảm thấy ngao ngán, dù sao thì tàu cũng đâu có bỏ ai lại sao phải vội như vậy chứ. Nhất là mấy chú lớn lớn tay bưng tay xách, miệng không ngừng hối thúc người phía trước, mà cũng lạ là cửa thì chỉ mở một cánh trong khi đóng hai cánh còn lại, chẳng hiểu nỗi.
- Chờ em với nào.
Nghe Tiểu Mạn nói Huy đứng khựng lại, hóa ra dòng người đã làm cô ấy trôi tuột lại phía sau.
- Em làm gì mà lâu quá vậy?
- Do anh đi nhanh quá chứ bộ.
- Mà em cần gì theo anh, em có thể thoắt cái ra ngoài đó mà.
- Ừ nhỉ ...
Vừa nói xong câu đó Tiểu Mạn đã biến mất, Huy lắc đầu rồi nhích theo dòng người tiến ra sân ga, giờ cậu mới cảm nhận được dù sao có người chờ phía sau vẫn tốt hơn. Ra được bên ngoài không khí có vẻ dễ chịu và bớt nóng hơn, Huy nhìn và lần tìm vị trí toa mình sẽ dừng khi tàu đến rồi mới chậm rãi đi về phía sau, nhìn vào vé cậu biết toa mình còn phải đi xa hơn nữa nếu không muốn vội vã chạy đến khi tàu ghé.
- Toa mấy thế anh?
- Toa 9, còn khá xa .
- Vâng, em biết rồi .
Nhìn Tiểu Mạn đi hiên ngang xuyên qua dòng người, Huy thoáng rùng mình vì dù sao cô ấy cũng khác người mà, nghĩ là thế nhưng nhiều khi cậu cũng không khỏi choáng ít nhiều. Huy đứng lại khi nhận định được đúng là nơi toa cậu sẽ dừng, cậu làm động tác cổ cho bớt mỏi trong khi chờ đoàn tàu đang tiến đến và dần dần dừng bánh.
- Anh sao rồi, còn mệt không?
Tiểu Mạn đứng ngay sau Huy từ lúc nào, nét mặt tỏ vẻ quan tâm.
- Cũng đỡ nhiều rồi chắc không sao đâu, tí lên tàu ngủ một giấc là ổn thôi .
- Vâng, vậy thì tốt...
Tàu dừng hẳn, bộ phận nhân viên soát vé của mỗi toa đang tiến hành công tác kiếm tra vé của khách, Huy bước lại gần cô tiếp viên và chìa vé chờ đợi.
- Anh đi hai người ạ?
- Vâng, tôi và cô gái này.
Cô nhân viên nhìn sang người đang đứng sau Huy không khỏi bất ngờ khi nghe giọng điệu tỉnh bơ của cậu.
- Anh nói bà cụ này á?
Huy nhìn sang mới tá hỏa và nhớ ra rằng chỉ anh mới thấy được Tiểu Mạn, người đứng sau cô là một bà cụ lớn tuổi đang xách một cái giỏ và chờ đợi anh trong lúc anh đưa kiểm vé. Huy vỗ tay lên trán làm bộ đãng trí rồi nói :
- À, xin lỗi cô tôi quên mất, tôi đi một mình.
- Một mình hai vé?
Cô nhân viên hỏi vậy chỉ vì tính cô tò mò chứ thật ra cũng chẳng có gì phải dò hỏi, chỉ là thái độ khi nãy của Huy làm cô có phần khó hiểu .
- Vâng, tôi muốn ngồi cho thoải mái ấy mà.
- Không có gì đâu tôi hỏi thế thôi, mời anh lên tàu ạ.
Cô nhân viên cười tươi mời Huy lên toa, một phần cũng chỉ hỏi cho biết nhưng thấy thái độ bối rối của Huy nên cô không muốn làm phiền gì cậu nữa. Huy bước lên toa vừa mở cánh cửa toan bước vào trong thì nghe tiếng ho từ phía sau cậu, Huy nhìn lại thấy bà cụ khi nãy cũng vừa lên theo sau mình, vội đứng sang một bên và mở cửa cho bà Huy nhìn và chờ đợi như có ý mời bà cụ vào trước, cái loại cửa tự đóng này đẩy vào khá nặng so với người lớn tuổi và một phần vì thấy bà cụ đang tay bưng tay xách nên Huy không thể không giúp được , cậu vốn có lòng thương người mà.
- Cảm ơn cháu nhiều.
Bà cụ cười hiến bước qua Huy rồi nhìn lại nói :
- Bà còn một cái thùng để ngay cửa cháu làm ơn bê giúp theo bà được chứ?
Im lặng mấy giây, Huy gật đầu vì dù sao giúp người thì giúp cho trót vậy, Cậu quay lại cửa ra vào toa, bê thùng đồ rồi dùng chân đẩy cánh cửa bước vào trong, bà cụ thấy Huy vào nên cũng vội tìm vị trí ghế của mình, vị trí số ghế của bà không xa cửa là mấy nên bà cũng đã ổn định chỗ ngồi khá nhanh. Huy dừng trước ghế hỏi nhỏ :
- Cháu để thùng đồ dưới chân bà hay trên kệ đây bà?
- Cháu để đây được rồi, cảm ơn cháu rất nhiều. ( Bà cụ cười hiền )
- Dạ, không có gì ạ!
Huy vừa nói vừa đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán, dù toa này là ghế mềm có máy lạnh nhưng vừa vào nên có lẽ nhiệt độ cơ thể chưa thích nghi kịp.
- Thôi cháu về chỗ ngồi đây, chào bà ạ .
- Uh, cháu đi đi, cháu đúng là người tốt đấy. Cô bé thật may mắn khi gặp được cháu...
Đang loay hoay ngó về phía trước và tìm số ghế mình nên Huy có phần không nghe được hết câu nói của bà cụ.
- Dạ, cảm ơn bà không có gì đâu ạ.
Nói rồi Huy tiến thẳng về trước, vừa đi vừa nhìn vào số ghế miệng lâm râm :
- bốn ba, bốn bốn đâu rồi cà...
- Anh Huy .. chỗ này này.
Ngước nhìn lên Huy thấy Tiểu Mạn đang quơ quơ tay vẫy anh, hóa ra cô đã lên ngồi từ khi nào. Vị trí ghế anh là chỗ dành cho bốn người ngồi, nó nằm gần giữa toa, đối diện ghế anh ngồi là hai vợ chồng trẻ và một đứa con nhỏ, thấy hai vợ chồng có vẻ thân thiện nhìn cậu cười nên Huy cười đáp trả trong lúc đang thu xếp ổn định chỗ ngồi. Huy khom người và quay mặt vào ghế nói nhỏ :
- Em ngồi trong đi, có gì tiện cho anh ra vào.
- Không, em thích ngồi ngoài cơ.
- Ngồi trong gần cửa sổ ngắm cảnh được đấy.
Lưỡng lự mấy giây rồi Tiểu Mạn mới ngồi xích vào trong nhường chỗ cho Huy, dù thái độ cũng không phải hào hứng hay thích thú gì cho mấy. Riêng hai vợ chồng trẻ nãy giờ nhìn bộ dạng Huy hơi khó hiểu nên mới tiếng hỏi thăm :
- Cậu đi mô rứa?
Nghe câu hỏi Huy mới quay sang cười hiền, dù có hiểu chị ấy nói gì nhưng giọng Huế làm cậu thấy lạ lạ tai một chút.
- Dạ , em đi Nha Trang chị ạ .
- Ồ...Nha Trang gần rứa .
- Thế gia đình anh chị đi mô?
Nghe thấy Huy hỏi lại bằng giọng mình nên chị vợ niềm nở cười tươi trong khi ông chồng chị đang nửa cười nửa không, có lẽ vì cậu không tự nhiên khi phát ngôn bằng giọng địa phương khác.
- Hai vợ chồng tôi đi ra nam, tận Sài Gòn cậu ạ.
Người chồng nói rồi quay sang đứa con, cậu nhóc đang nhảy dựng lên trên người cô vợ, thằng bé khá đẹp trai và có nét giống cả bố lẫn mẹ.
- Qua ba bế nì, quấy quá đi.
Cô vợ bế đứa con đưa sang chồng mình rồi nhìn Huy cười cười.
- Cậu thông cảm nhe, thằng nhỏ quấy quá.
Thằng bé có vẻ hơi bướng nên la khóc vì mẹ nó không cho cu cậu nghịch gì đó .Dù hơi khó chịu nhưng Huy cũng cảm thông phần nào, trẻ con là vậy mà.
- Không sao đâu chị, trẻ con mà. Huy nói rồi cười hì hì.
Nói rồi Huy đứng lên nhìn nhìn về hướng cửa, nãy giờ Tiểu Mạn ngồi im theo dõi cuộc trò chuyện của mọi người giờ mới lên tiếng :
- Anh tính đi đâu nữa à?
Huy cuối xuống giả vờ lấy gì đó rồi nói nhỏ đủ cho Tiểu Mạn nghe :
- Anh đi mua nước và ít đồ ăn, em ngồi đây chờ nhé .
- Vâng, em biết rồi.
Nói xong Tiểu Mạn rời mắt khỏi Huy nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh, có vẻ như trong lòng cô đang suy tư một điều gì đó trong khoảng khắc vừa qua.
- Anh chị ăn uống gì không, em xuống căng tin mua ít đồ nếu muốn mua gì tiện thể em mua luôn cho.
- Ồ ... không không, cậu tốt quạ.
- Được rồi cậu đi đi chúng rôi trông hộ chổ cho cậu.
Hai vợ chồng mỗi người một câu đáp trả, nói thẳng ra là Huy hỏi cho có vì biết trước câu trả lời rồi, nhưng ngồi chung nên cậu hỏi lịch sự vậy thôi.
- Vâng, cảm ơn anh chị.
Nói rồi Huy rời chổ bước đi, vừa ra khỏi toa mình Huy mới sực nhớ cậu sơ ý không hỏi Tiểu Mạn có cần gì không nhưng cũng lỡ rồi nên Huy không có ý quay lại. Xuống đến căn tin thấy vài người đang đứng mua gì đó nên Huy ngồi ghế chờ đợi, người bán hàng môi ngậm điếu thuốc đang loay hoay bán đồ và thối tiền thừa, ngồi cạnh cậu là một chú cũng khá lớn tuổi đang đọc báo cùng ly cà phê bên cạnh. Không gian dưới này tuy thoáng mát nhưng mùi khói thuốc thì nồng nặc vì ở đây người ta có quyền hút thuốc mà, kể cả nhân viên trên tàu cũng tập trung ở đây khá nhiều. Thấy mọi người đã mua xong Huy vội đứng dậy lại quầy.
- Cho em hai hộp mì, một ly cà phê sữa và hai chai nước suối.
- Uh, cậu chờ tí.
Đứng dựa vào bàn Huy chờ đợi, vì tàu đang chạy nên có nhiều chỗ sốc khiến Huy chao đảo, cậu phải bám hẳn vào quày bán mới đứng vững được.
- Mì tôi chế nước sôi cho cậu luôn nhỉ?
- Vâng, cảm ơn anh.
Sau khi nhận đủ đồ cần mua, huy tay mang tay xách trở lại toa của mình, lúc đi có vẻ dễ hơn khi về, tàu chạy lúc này có khi đến những đoạn sốc khiến Huy phải dừng hẳn rồi mới bước tiếp. Về đến chỗ mình ngồi Huy thở phào và đặt mấy thứ mua được lên bàn, nhìn sang hai vợ chồng Huy cười trừ.
- Ah, khi nĩ cậu đi nhân viên có hỏi soát vé người mới lên, tôi bảo cậu ra căn tin chắc lát nữa sẽ quay lại.
- Dạ, em cảm ơn anh chị .
Muốn nói thêm gì đó nhưng đứa con họ lại nhoi nhoi, nên ông chồng dừng lại :
- Ngồi yên nào, ba giao con cho mạ bi giờ .
Huy nhìn sang thấy Tiểu Mạn đang lim dim ngủ nên không có ý đánh thức cô dậy và dù sao có thức cậu cũng không tiện trò chuyện cho lắm. Ăn uống xong nghỉ ngơi được một lúc toan gọi Tiểu Mạn nói gì đó thì Huy nghe loa phát lên :
* " Đoàn tàu đang đưa quý khách đến ga NT quý khách có vé xuống ga NT xin vui lòng kiểm tra lại tư trang và hành lý trước khi xuống tàu, thay mặt tổ công tác trên tàu xin chân thành cảm ơn quý khách, chúc quý khác một chuyến đi thượng lộ bình an "
Sau khi nghe thông báo một vài người nhao nhao chuẩn bị trước khi xuống ga , có người còn tiến ra trước cửa chờ sẳn. Huy tính lay Tiểu Mạn thì cô cũng đã tỉnh dậy, đưa mắt ra hiệu cho cô Huy thu gom đồ rồi đứng hẳn lên chào hỏi hai vợ chồng lấy lệ trước khi cậu bước tiến về phía cửa, Tiểu Mạn thì theo sau đang ngáp ngủ.
- Coi bộ em ngủ chưa đủ lâu nhỉ?
Hiểu được ẩn ý trong câu Huy nói, Tiểu Mạn chau mày huýnh vào hông Huy một cái.
- Kệ em, em vẫn tỉnh dậy được...
Thấy vẻ mặt buồn buồn của cô nên Huy cũng không nỡ trêu ghẹo gì thêm, cậu nhường cô bước lên trước rồi một tay giữ ghế một tay như choàng hờ qua Tiểu Mạn, vì tàu sắp dừng nên sẽ bị giật ngược mạnh Huy làm vậy âu cũng chỉ theo phản xạ tự nhiên. Trong giây lát chờ đợi Huy chợt nhớ đến bà cụ khi nãy cậu toan tìm bà để chào một tiếng nhưng mặc nhiên không thấy đâu nữa, nghĩ bụng chắc bà đã xuống ga nào đó nên Huy lắc đầu cho qua. Tàu dừng hẳn mọi người túa xuống Huy và Tiểu Mạn xuống theo bước về cổng ra vào của ga, người nhân viên cười tươi chào khách khi một ai đó bước ra ngoài, sau cánh cửa là một dàn nhân viên của các hảng Taxi và cả xe ôm họ mời chào và bắt khách đủ kiểu. Huy không thích kiểu này cho lắm vì cậu chỉ muốn như tự nhiên ai muốn đi thì ắt tự chọn phương tiện thôi, chứ mời chào lôi kéo kiểu này cậu cảm thấy càng mệt hơn.
- Anh Trần Gia Huy phải không ạ?
Đang tính kêu taxi thì Huy nghe một giọng nữ phát ra từ phía sau mình, Huy quay lại nhìn ngơ ngác như muốn hỏi cô là ai.
- Dạ, chào anh, em là người của công ty Thịnh Phát, em ra đón anh ạ.
Nghe đến hai từ " Thịnh Phát " thì Huy mới sực nhớ đến lời của Lý Tổng trước khi cậu đi ông ấy có gọi nói sơ qua, chỉ là không ngờ họ lại chu đáo đến mức vậy. Công ty Thịnh Phát vốn là công ty của người bạn thân mà Lý Tổng nhắc tới và chuyến đi này phần nào cũng là Huy đến để giúp đỡ họ phát triển bên bộ phận quảng bá thị trường.
- Vâng, cảm ơn cô, giờ chúng ta về thẳng công ty hay đi đâu?
- Dạ chưa đâu ạ, giờ em cho xe đón anh về khách sạn nghỉ ngơi trước ạ.
Nghe vậy Huy quay sang nhìn Tiểu Mạn mấy giây rồi nói vội với cô gái kia :
- Vâng, cô đợi tôi một tí. Vừa nói Huy chỉ tay về hướng tolet như ra hiệu cho cô gái hiểu.
- Dạ, anh đi đi em chờ ở đây.
Huy bước nhanh về hướng WC rồi dừng lại nhìn Tiểu Mạn đang có ý khó chịu ở phía sau.
- Giờ em tính sao?
- Sao là sao, giờ này trời đâu có sao. Tiểu Mạn bĩu môi .
- Anh hỏi thật đấy không đùa đâu?
- Thì anh đi đi, khi nào xong việc của anh em sẽ đến tìm anh chứ sao nữa.
- Vậy giờ anh đi ha, mà em sẽ đi đâu?
- Xìii... đó là chuyện của em, anh lo "gái" của anh đi cô ấy đang chờ kìa.
Nghe giọng điệu có vẻ hờn giận của Tiểu Mạn, Huy thở dài nói :
- Anh lo việc công ty sớm rồi giúp em mà, anh hứa là sẽ làm mà .
- Được rồi, anh đi đi, em tin anh .
Huy không biết nói gì thêm nên đành trở lại vì anh cũng không muốn phiền người khác, để họ chờ lâu cũng không tốt. Nhiệm vụ kỳ này cũng khá quan trọng cho bộ mặt của công ty mình nên Huy phải dốc toàn sức cho chuyến đi này, cầu mong mọi chuyện êm đẹp thì may ra khi về sẽ được sếp chú trọng . Lý Tổng đã đặt niềm tin vào cậu nên Huy không cách nào khác là cố gắng hết sức.
- Chúng ta đi thôi.
- Vâng, để em lấy xe.
Chiếc xe con sang trọng tiến đến cửa ga Huy bước ra và vào trong xe, Huy thầm nghĩ bụng họ chu đáo quá thể cho người đến đón tận nơi đưa về khách sạn, mình phải làm tròn trách nhiệm kỳ này mới được .
- Ah, cô tên gì vậy? Tôi hỏi để tiện xưng hô.
- Em tên Ngọc Thảo, là thư ký của giám đốc.
Nghe đến đó Huy mới ớn lạnh hơn, cho cả thư ký riêng ra đón mình cơ đấy. Được coi trọng quá mức nên Huy có phần ngại ngùng, vì dù sao cậu cũng chỉ là nhân viên thường ở công ty mình nếu không có tí tài năng trong bộ phận quảng bá thì chắc chẳng hơn gì ai.
- Anh cứ xưng hô "anh-em" cho thân mật cũng đượ .
Hai từ "thân mật" làm Huy sởn da gà, cũng từng nghĩ qua hay xem trên phim ảnh cái dạng công ty cho gái tiếp đón mời chào đủ loại, nhưng Huy không nghĩ mình sẽ gặp phải tình huống tương tự ngoài đời, đang phân vân chưa biết nói sao thì cô gái tiếp lời :
- Còn không anh cứ xưng hô theo ý anh, em sao cũng được .
- Vâng , cảm ơn cô...Ngọc...Thảo.
Huy đánh vần một cách khó khăn vì chưa kịp phản xạ, với lại cậu còn đang bận suy nghĩ những điều không tưởng trong đầu. Xe dừng ở một khách sạn lớn nằm gần như trung tâm thành phố, Huy bước xuống và theo chỉ dẫn của cô thư ký Ngọc Thảo, anh nhận phòng đặt sẳn và còn được biết thêm đây cũng là khách sạn của quý công ty bên cô.
- Anh lên phòng nghỉ ngơi đi sáng mai em sẽ qua đón anh.
- Vâng, hôm nay cảm ơn nhiều, làm phiền cô quá.
- Không có gì đâu trách nhiệm của em là phục vụ anh mà.
Nghe những lời nói quá thẳng và có phần ẩn dụ như thế làm Huy càng thấy bối rối hơn, một phần cũng vì cô gái này ăn nói dạng miệng quá thể .
- Ah, anh cho em số điện thoại đi, có gì tiện liên lạc .
- Vâng...
Huy chỉ muốn đọc số cho nhanh rồi lên phòng nghỉ ngơi, có vẻ như mọi thứ cần được cậu suy nghĩ rõ hơn trước khi thực hiện công việc, chứ cái kiểu phân tâm này thì không ổn chút nào. Cho số xong Huy nhờ cô gửi lời hỏi thăm sếp lớn bên đó rồi mới lên phòng mình, vào phòng rồi Huy ngã người xuống nệm suy tư.
- Sao rồi, cô ấy phục vụ anh tốt nhỉ?
Huy ngồi bật dậy khi nghe tiếng Tiểu Mạn, cô đã vào từ khi nào và ngồi trên ghế đối diện cậu.
- Phục vụ gì chứ, là công việc nên vậy thôi.
- Em thấy cô ấy muốn phục vụ anh thứ khác thì có.
- Thứ gì...em chỉ được cái nghĩ xấu người khác.
- Chưa chi mà bênh người ta rồi kìa, anh thích cô ấy rồi hả ?
Nghe đến đó Huy nóng máu, cậu đứng hẳn dậy rồi lại tủ lạnh lấy nước uống, vừa đi vừa nói :
- Anh thích người khác rồi, hạng người như cô ta anh chúa ghét.
Có tiếng cười nhẹ không lời, Tiểu Mạn không trêu thêm gì Huy nữa .
- Anh nghỉ ngơi đi, em đi đây .Có gì em sẽ tìm gặp anh sau .
- Vâng...
Huy uống nước xong, vào phòng tắm xả nước rồi ngâm mình dưới vòi sen, chuyến đi này làm cậu thấy căng thẳng đến lạ, có lẽ do một số chuyện vừa xảy đến quá đột ngột làm cậu chưa chủ ý được. Còn cả chuyện của Tiểu Mạn nữa, cậu cũng quên chưa hỏi liệu cậu sẽ giúp gì cho cô ấy đây. Huy thở dài trầm mặc trong suy tư, mọi chuyện trước mắt với cậu vẫn còn là những câu hỏi lớn...
HẾT CHẬP 13

Trong hình ảnh có thể có: văn bản

* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: