Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

+ LỜI NGẮN GỬI ĐẾN BẠN ĐỌC +


TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN

Tác Giả: Vũ Xuân Uyên
Thể Loại: Tình cảm - Kinh dị - Hài hước
Số Chập: 5 Chương - 25 Chập
Hiện Có: 22 Chập

Nội Dung:

Truyện kể về chàng thanh niên Gia Huy và cuộc sống đầy biến cố của cậu ấy, nhưng với nghị lực và đức tính tốt, cậu đã từng bước vượt qua khó khăn và tìm lại chính bản thân mình. Ngoài ra chuyện còn kể về nhân vật bí ẩn Tiểu Mạn một linh hồn đã vô tình gặp được Gia Huy và cùng anh trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống, rồi đây câu chuyện của họ liệu sẽ đi đến đâu và còn điều gì ẩn khuất chưa được phơi bày, mời các bạn đón đọc các chập tiếp theo để cùng hai nhân vật chính trải nghiệm các tình huống dở khóc dở cười, cùng những bài học ý nghĩa mang đậm triết lý sống về tình yêu, tình bạn qua câu chuyện này.

MỜI ĐỌC GIẢ CHỌN CHẬP ĐỂ ĐỌC:








Link Phụ Của Truyện : https://www.facebook.com/bachtieuphung88/

"Truyện ra mắt lần đầu tiên vào năm 2016"

CHẬP 1 : " Người đi tìm sự công bằng thường là kẻ gặp bất hạnh nhiều nhất "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG I : NIỀM VUI LÀ THỨ TƯỞNG DỄ CÓ ĐƯỢC NHƯNG HÓA RA LẠI KHÔNG .
CHẬP 1 : " Người đi tìm sự công bằng thường là kẻ gặp bất hạnh nhiều nhất "
- Này Tiểu Mạn .
- Sao ...Chuyện gì nữa đây? - Trông cái bộ dạng chán đời của Gia Huy, cô có cảm tưởng như mình cần phải tỏ ra xíu đồng cảm với chàng trai này, trước khi cô bị anh ấy xả stress lên đầu mình một cách vô cớ.
- Anh muốn nói gì nói đi?
- Ah mà thôi, không có gì. Huy thở dài ngao ngán khi nhớ lại người đối diện mình là ai, chính xác hơn vẫn chưa định nghĩa được là gì.
Anh không muốn nói cũng được nhưng giờ chúng ta nên đi đâu và làm gì đây? - Tiểu Mạn nói giọng nhẹ tênh, cứ như thể hai người đã quen thân từ lâu.
- Hả... "chúng ta", cô có nhầm không đấy?
- Không ( cười ) - Tuy hơi khó lý giải nhưng hiện giờ cô biết chỉ có anh mới giúp được cô .
Cô tha cho tôi đi, tôi gặp đủ xúi quẩy rồi cô biết không, hai mươi bốn giờ trước tôi còn tưởng mình là người may mắn nhất trên đời này đấy, còn giờ cô xem đi tôi gần như mất tất cả cô bám tôi thì được cái gì cơ chứ?
- Được anh thấy. hehe
- Đủ rồi, không đùa đâu, bây giờ cô đi đường cô tôi đi đường tôi. Chào ...
Nói rồi Huy đứng dậy bước ra khỏi khuôn viên chùa, đầu óc anh hiện giờ trống rỗng mọi dự định lúc sáng và một cuộc sống tươi đẹp phút chốc chẳng còn là gì nữa.
****
*MỘT NGÀY TRƯỚC .
- Bip Bip Bip
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, từng hồi kèm theo đó là tiếng còi xe và những lời rao hàng đủ loại kiểu như :
"Bánh mì Sài Gòn hai ngàn một ổ"
Âm thanh phát ra từ cái máy tự động của cô bán hàng đang chạy xe khắp khu phố, mọi thứ diễn ra theo đúng như cái mà người ta gọi là "nhịp sống" hằng ngày .
Huy đã quá quen thuộc với những thứ ấy, từ khi bắt đầu một cuộc sống mới cho riêng mình ở nơi cái thành phố nhỏ tí tẹo này, thức dậy lúc sáu giờ sáng và làm về khi chiều xuống, mọi thứ vẫn luôn và sẽ vậy nếu như Huy không gặp...
&&&
Tắt báo thức Huy lò mò dậy với tay mở bản nhạc yêu thích, bước vào phòng tắm đánh răng và a.. ưm... theo lời nhạc của bài hát Chandelier - Sia .
Tới đoạn điệp khúc cậu hay dừng việc đánh răng và đưa mấy ngón tay theo lời bài hát khi nhìn mình trong gương, thực sự Huy cảm thấy vô cùng phấn khích khi mỗi sáng được nghe những bài hát mà mình thích, trước khi bắt đầu công việc hằng ngày... Có mùi gì đó khen khét cậu hoàn tất vệ sinh cá nhân rồi bước ra phòng nhìn qua cửa sổ.
- Bà năm ơi cháy rồi kìa.
- Tiên sinh nhà cậu, cậu không nhận biết được giửa mùi thơm và mùi khét à - Bà năm nói với ra giọng nửa đùa nửa thật .
- Cháu nghĩ là bà hâm lại đồ đến phát khét rồi đấy ( cười lớn )
Huy sống trong khu chung cư nhỏ chừng mười hộ gia đình, gọi là một dãy phòng trọ cũng được chỉ khác là họ chính là chủ của những căn hộ ấy. Bà năm sống với một thằng cháu đang học đại học và họ là hàng xóm của cậu, bà có thói quen hay hâm đồ ăn mỗi buổi sáng, nên hầu như ngày nào những cuộc đối thoại như thế đều diễn ra.
- Cậu chưa đi làm à?
- Dạ, cháu chuẩn bị đi đây. Thằng Hải đi học rồi hả bà?
- Nó đi từ sớm cậu à nó bảo đi ăn sáng cùng bạn, đồ tôi hâm cho nó ăn sáng thế mà... - Giọng bà chùng xuống buồn buồn .
- Em Hải lớn rồi mà bà, cứ để nó tự do một tí... ngưng một hồi như hiểu vấn đề Huy nói vội trong lúc đang khoác chiếc áo và chuẩn bị dắt xe ra ngoài .
- Cháu đi làm đây chiều về cháu sẽ nói chuyện với em ấy.
- "Vâng , cậu đi đi kẻo muộn " - Bà năm cười hiền chắc bà hiểu được dụng ý trong câu Huy vừa nói .
***
Đường phố buổi sáng hối hả với đủ mọi dạng người đùn đùn nhau đi về mọi hướng, sự tất bật và vội vã hằn trên khuôn mặt họ. Huy phóng xe trên đường thỉnh thoảng nhìn vào một nhà nào đó và tìm một chiếc đồng hồ treo tường để định hướng thời gian cho cậu, có thể nói đó là thói quen của cậu hay nhiều người mà đa số việc làm ấy hoàn toàn là bản năng vô điều kiện của họ .
Bên lề đường những quán cafe cốc mọc san sát nhau mỗi quán chừng năm bảy bàn nhưng khách vẫn đông nghịt, còn cô chủ thì cười hả hê trò chuyện cùng khách .
Huy làm việc tại một công ty chuyên quản cáo quy mô lớn, công việc của cậu là phác thảo và in hình, tạo logo cho những nhãn hiệu mà công ty khách đặt làm . Tối qua cậu đã thức suốt đêm để hoàn thành một dự án mà công ty đang thực hiện. Công việc tuy mệt và cần thời gian nhiều nhưng đội ngũ nhân viên lớn nên chuyện chia sẻ công việc cho nhau, khiến việc làm của họ dể chịu hơn phần nào so với quỷ thời gian vì thế cũng được xem là ổn .
- Gia Huy... Huyyy ...
Có tiếng gọi giật ngược đằng sau, Huy quay sang và thấy tụi đồng nghiệp đang ngồi tụ tập ở quán cafe gần nơi anh làm, bật xi-nhan và cho xe quay đầu lại . Người vừa gọi Huy là Tiến làm chung bộ phận của cậu. Biệt danh hắn là Tiến Râu nói cho hay vậy chứ hắn chẳng có cộng râu nào cả )
Mới sáng ra đã phè phỡn thế rồi ah - Huy nói giọng tếu rồi cười hihi trong khi ra hiệu cho cô chủ, sau khi biết được tín hiệu đã được nhận cậu kéo ghế và ngồi xuống .
- Cậu tính uống cafe trong năm phút hả thiên tài, Tiến nói giọng trêu chọc .
Huy xua tay... khỏi lo uống không hết mang lên trên uống tiếp, ô-mô ngại gì vết bẩn - haha
- Ăn chắc mặc bền dữ hén.
Trung đút chiếc điện thoại vào túi quần tay với ly nước trà . Trung cũng là người làm chung trong nhóm Huy , cả ba cậu thuộc một tổ .
- Chứ sao ku thời buổi này mà.
- Sao rồi em hôm bửa mày kể quen trên facebook giờ sao rồi , Huy nháy mắt chọc bạn trong khi Tiến đang cười đều.
Dẹp , không nói chuyện này , tao thấy hối hận khi kể cho tụi mày nghe rồi đấy giờ thì công ty ai cũng biết tao yêu ảo , có hai thằng bạn tó như tụi bay tao thua.
- Trung vờ làm bộ dạng chán nãn .
- Ok... Ok ...Tụi tao sai được chưa, tí nữa Tiến nó sửa sai bằng cách bao chầu này.
- Trung hô lên, hợp lý lên ly nào tụi bay..
- "Hình như có gì đó sai sai"
Tiến mặt ngơ ngơ rồi hét lên tụi mày chơi tao ah , bạn với chả bè đúng là... haizzz
Cuộc sống là vậy đấy, tình bạn, công việc, mọi thứ đều mang lại những dư vị làm con người ta cảm thấy rằng mình đang vẫn thở, vẫn nhận thức được cái ý nghĩa mang lên " cuộc sống ".
HẾT CHẬP 1 .






CHẬP 2 : "Hãy tập làm quen với rắc rối khi chúng gỏ cửa nhà bạn"

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG I : NIỀM VUI LÀ THỨ TƯỞNG DỄ CÓ ĐƯỢC NHƯNG HÓA RA LẠI KHÔNG .
CHẬP 2 : "Hãy tập làm quen với rắc rối khi chúng gỏ cửa nhà bạn"
Cô ơi tính tổng thiệt hại bàn này cho con, Huy vẫy tay ra hiệu cho cô chủ quán . Tiến vội kéo ví ra đưa tiền cho cậu.
- Thôi, tụi tớ đùa đấy hôm nay đến phiên tớ trả mà.
Tiến cười tươi ra giọng đàn em :
- " Vâng thưa sếp "
Chúng tôi kéo nhau về công ty cách đó không xa và thật tình là đến tận giờ phút ấy, Huy vẫn chưa nhận ra được những rắc rối mà cậu sắp phải đối mặt .
***
Ông Hậu bảo vệ ngồi bó chân lên ghế đọc báo, trên bàn là ly cafe uống còn dỡ , Tiến bóp còi đến lần thứ ba ông mới rời tờ báo cười chào chúng tôi. Ông là bảo vệ lâu năm ở công ty mặc dù tuổi khá cao, nhưng cái max bà con sếp giúp ông trụ đến tận bây giờ mà Huy nghĩ sẽ còn lâu hơn nữa. Thế mới nói ngay cả cái công việc bình thường đó cũng đã mang đậm chất "con ông cháu cha" rồi, đời là vậy đấy .
- Chào ba đồng chí, hôm nay đi làm sớm nhỉ ?
Ông Hậu ra bấm thẻ xe cho chúng tôi miệng luyên thuyên vài điều vừa đọc được trên báo .
Tiến không quan tâm lắm giục ông lão nhanh nhanh, Trung thì đang đưa tay làm bộ chào cờ trước camara, chiếc camara đó cũng chính là máy xét điểm chuyên cần cho nhân viên công ty. Quả thật Huy chỉ muốn sớm lên phòng và chuẩn bị cho tác phẩm đêm qua của mình trình lên sếp .
Thang máy vừa mở thì chúng tôi gặp sếp, Ông Lâm nhìn nghiêm trang trong bộ vest màu xanh đậm với cà vạt chỉn chu, chúng tôi cúi chào ông .
- Huy này tí đem tôi xem bản thiết kế mẫu của cậu nhé, tôi kỳ vọng nhiều vào cậu đấy. Nếu làm tốt thì kỳ này coi như cậu lập công đầu đấy, nói đoạn ông cười rồi đi về hướng văn phòng mình .
Tiến và Trung huých vào vai ban nói khẽ, kỳ này cậu lên chức có khi đấy thằng quỷ. Thật tình mà nói Huy vẫn đang lân lân trong cảm xúc khi nãy, lúc được ông Lâm cất nhắc. Về đến bàn làm việc Huy cẩn thận mở máy tính và lần tìm trong túi sách chiếc USP chứa những mẩu thiết kế mà cậu làm suốt đêm qua, đút nó vào máy và ngồi chờ xem lại thành quả của mình. Nhưng điều cậu không thể ngờ rằng nó vẫn không hề hiện lên mục file USP, ngờ rằng máy tính mình bị lỗi Huy mượn máy tính của Trung, nhưng mọi chuyện đã xấu đi khi Huy biết rằng chiếc USP đã có vấn đề. Trung và Tiến nhìn nhau và bắt đầu lo lắng thay cho cậu, chỉ ít phút nữa thôi cuộc họp bắt đầu và thử mà tưởng tượng xem điều tồi tệ gì sẽ xảy ra, khi không có gì để thuyết trình trước công ty .
Đúng như những gì Huy dự đoán, Ông Lý tổng đã rất bực tức vì đây là một mối làm ăn lớn và thời gian thì sắp đến kỳ phải thực hiện cho khách. Sau một giờ đồng hồ mắng tổ làm việc của nhóm thì Huy là người chịu trách nhiệm hoàn toàn, ngay cả Tiến và Trung cũng không tránh khỏi vạ lây. Sếp Lâm cho chúng tôi thời hạn nửa ngày để hoàn tất công việc, nếu không xong thì hậu quả chắc ai cũng biết tôi sẽ thế nào chưa nói đến làm ảnh hưởng đến toàn bộ nhóm .
&&&
Huy ngồi ở phòng đợi, bệnh viện máy tính về trưa vắng khách, mùi nước hoa thoảng trong bầu không khí của máy lạnh làm huy thấy khó chịu, đám nhân viên đang loay hoay bên máy tính .
- Trần Gia Huy
Có người gọi tên anh, anh đứng lên lại quầy nhận hàng bảo trì và còn sốc hơn khi nghe tin chiếc USP của anh đã bị virut nặng, muốn dùng lại thì phải formax hoàn toàn. Mọi thứ như vỡ vụn trong Huy kỳ này anh chết thảm vì đa số tư liệu đều nằm trong đó, anh chỉ biết tự trách bản thân đã quá chủ quan trong chuyện này .
Sau khi nhận được tình hình về mọi chuyện Trung và Tiến chỉ biết im lặng, Huy lên phòng giám đốc và nhận thêm một tràng nhiếc móc của sếp, trước khi nhận được hung tin công việc này sẽ giao lại cho nhóm khác làm và cậu nên về kiểm điểm lại mình, trước khi ông Lý tổng ra quyết định. Trung nhìn tôi chết lặng, Tiến thì chỉ biết thở dài, mọi việc tưởng chừng tốt đẹp với Huy vài giờ trước giờ đây đã thành thảm kịch .
Huy xin phép về sớm, dắt xe ra ngoài .Đầu cậu ong ong với trạng thái mệt mỏi, những âm thanh xe cộ inh tai kèm theo vài lời nói gì đó của Ông Hậu mà giờ này cậu chẳng màng quan tâm. Chạy xe dọc theo con đường Nguyễn Huệ trong cảm xúc rối bời và xuýt tí nữa, Huy đã vượt đèn đỏ nếu như phía trên cậu không có mấy chiếc đang dừng. Giờ phút này cậu chỉ muốn yên thân một mình và tìm một nơi yên tỉnh để suy nghĩ, thế rồi cậu nghĩ đến chùa và tất nhiên rồi vì đó là nơi mà cậu đang muốn dành thời gian để trầm mặc .
Tiếng chuông chùa làm lòng cậu thanh thản, Huy dạo quanh khuôn viên và dừng lại bên Hồ Quan Âm với con đường đi vào giửa hồ là tượng bà, nơi người ta thắp nhan cầu nguyện, những chiếc ghế đá xếp trải dài quanh hồ, thật buồn cười vì tận giờ phút này Huy còn có thể bình thản đến lạ. Những chiếc ghế đá khắc tên người kính tặng và có cả của các công ty nỗi tiếng khác, những điều vụn vặt đó giờ cậu mới thấy được, ngồi bên bờ hồ ngắm sen cùng cảnh vật Huy nhắm mắt trong sự liên tưởng vô định.
- Kìa! Chuyện gì thế !??
Tiếng la thất thanh và một tiếng động mạnh trên mặt nước hồ làm mọi người xôn xao, Huy choàng tỉnh ngóng xem chuyện gì đang xảy ra.
- Có người nhảy xuống hồ, vài thanh niên gần đó nhao nhao nhìn xuống, thật không thể tin được một nơi như thế này lại có người tự vận chăng?
Sau vài phút thì đội an ninh phường gần đó đã tới, họ cho người lặn xuống hồ và quả thật người ta vớt lên được một cô gái trẻ, đám đông càng nhao nhao hơn tập trung quanh cô gái trong khi vài người đang cố giúp cô tỉnh dậy.
- Không ổn rồi, gọi cấp cứu mau - Một người đàn ông trong đám an ninh phường hét lớn .
Mọi chuyện diễn ra quá mau đến mức Huy còn không nhận biết được điều gì vừa xảy ra.
- Anh nghĩ rằng tôi sẽ sống chứ?
Có tiếng một cô gái sau lưng Huy, anh quay người lại và đáp trả theo bản năng .
- Sống cái gì, cô là ai?
Cô gái đứng nhìn Huy, cô ấy độ chừng ngoài hai mươi, cô mặc một bộ đầm ren cổ xẻ màu tím với dáng người hơi gầy. Cô cười rồi bảo - thì anh không thấy tôi vừa nhảy xuống hồ ah?
Những lời đó vừa được bộ não Huy chấp nhận thì cũng là lúc Huy sốc nặng, anh trông thấy các nhân viên y tế đanh đẩy xe chuyển một cô gái chạy ngang qua, Huy nhìn người nằm đó có khuôn mặt rất giống cô gái đang nói chuyện với anh .
- Là cô, Huy há hốc mồm nhìn vào cô gái.
Một nụ cười nhẹ trên khôn mặt đẹp
- Uh là tôi, giờ anh mới thấy ah?
- Không thể nào được, nói vậy thì...
Lời Huy chưa dứt cô gái bình tỉnh ngồi xuống ghế ngay cạnh anh, sau vài giây im lặng cô lên tiếng :
- Uh, anh muốn nghĩ tôi là gì cũng được vì giờ ngay đến tôi còn chưa biết tôi là gì cơ mà. Hình như cô vừa cười, một nụ cười không phát ra tiếng động nhưng lại mang đến một bầu không khí nặng nề bao quanh.
- Không phải cô vừa nhảy xuống hồ kia sao ?
Nói xong Huy cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì ai mà chẳng biết điều đó vừa xảy ra, nhưng cũng không phải là lạ khi anh vừa chứng kiến một chuyện mà anh chưa bao giờ tin có thật trong quảng đời của mình.
- Cô tên gì?
Đó là những gì sau khi trấn tỉnh bản thân Huy thốt ra.
- Tiểu Mạn...cô gái trả lời tức thì sau câu hỏi của Huy và quay sang nhìn anh .
- Tôi tên Gia Huy, Huy lúng túng đáp lại câu trả lời của cô gài đang nhìn anh dù cô chẳng hỏi tên mình .
Một lần nữa Huy nhận ra sự ngốc ngếch của mình, khi vừa giới thiệu và làm quen với một người con gái, mà đến tận giây phút này anh còn không nhận thức được cô ấy là gì?
- Gia Huy... nghe thì hay nhỉ? Có ai từng gọi anh là Gia Heo chưa ( cười ) .
Một con ma đang trêu ghẹo mình, đó là những gì Huy đang phấn đấu trong cái đầu hỗn độn của mình, anh muốn nhảy dựng lên và chạy trốn nhưng lại không thể nhúc nhích được vì quá căng thẳng.
- Sao anh không cười, em thấy nếu gọi tên anh như thế thì buồn cười chết được, cô gái vẫn đang lấy tay che miệng cười trong khi Huy ngồi chết trân một chổ .
Đám đông dần tản bớt sau khi cô gái được đưa đi cấp cứu, mọi người vẫn không ngừng bàn tán về sự việc vừa xảy ra. Lấy hết can đảm Huy trấn tỉnh lại mình rồi lên tiếng :
- Hình như chỉ tôi thấy cô thì phải?
- Vâng, cô gái trả lời gọn trơn.
- Tại sao? Huy đang phân vân suy nghĩ và để lọt hai từ đó ra cửa miệng.
- Em không biết, chỉ biết khi tỉnh dậy em đứng ngay sau anh và cảm thấy thật lạ khi anh nghe được lời em nói.
Được rồi, được rồi...cứ cho là cô là..m.. nói đến đó Huy lại sởn gai ốc, mà thôi tôi đang rất mệt mỏi chuyện của cô tôi không quan tâm .
- Có thật là anh không quan tâm không?
- Cô nói gì vậy, Huy ngơ ngác .
- Anh không thấy khó hiểu sao? tại sao anh nhìn thấy và nghe thấy em nói khi tất cả mọi người đều không thấy được em .
Đã nói là tôi không quan tâm rồi mà, tôi đang gặp rắc rối và tôi không muốn nhận thêm rắc rối nào cho cuộc đời mình nữa đâu - Huy phát cáu ra mặt .
Cô gái im lặng rồi thốt vài từ như thể tự nói với bản thân:
- "Có lẽ anh cũng gặp rất nhiều phiền muộn nên mới vậy nhỉ? "
Không gian im ắng đến lạ, nơi mà hai con người đang ngồi bên nhau đó chẳng ai ngờ được họ thuộc về hai thế giới khác nhau hoàn toàn, cuộc đời có vô số điều khó hiểu...vạn sự tùy duyên .
HẾT CHẬP 2 .



* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








CHẬP 3 : "Giọt nước mắt đầu tiên...Hạnh phúc hay nỗi đau đi đến tận cùng đều là nước mắt "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG I : NIỀM VUI LÀ THỨ TƯỞNG DỄ CÓ ĐƯỢC NHƯNG HÓA RA LẠI KHÔNG .
CHẬP 3 : "Giọt nước mắt đầu tiên...Hạnh phúc hay nỗi đau đi đến tận cùng đều là nước mắt "
- Này Tiểu Mạn.
- Sao ...Chuyện gì nữa đây?
Trông cái bộ dạng chán đời của Gia Huy , cô có cảm tưởng như mình cần phải tỏ ra xíu đồng cảm với chàng trai này trước khi cô bị anh ấy xả stress lên đầu mình một cách vô cớ .
- Anh muốn nói gì nói đi?
- Ah mà thôi, không có gì. Huy thở dài ngao ngán khi nhớ lại người đối diện mình là ai, chính xác hơn vẫn chưa định nghĩa được là gì.
Anh không muốn nói cũng được nhưng giờ chúng ta nên đi đâu và làm gì đây .Tiểu Mạn nói giọng nhẹ tênh cứ như thể hai người đã quen thân từ lâu.
- " Hả..."chúng ta", cô có nhầm không đấy! "
- " Không ( cười ) "
Tuy hơi khó lý giải nhưng hiện giờ cô biết chỉ có anh mới giúp được cô .
Cô tha cho tôi đi , tôi gặp đủ xúi quẩy rồi cô biết không, hai bốn giờ trước tôi còn tưởng mình là người may mắn nhất trên đời này đấy, còn giờ cô xem đi tôi gần như mất tất cả cô bám tôi thì được cái gì cơ chứ?
- Được anh thấy. hehe
- Đủ rồi, không đùa đâu, bây giờ cô đi đường cô tôi đi đường tôi. Chào ...
Nói rồi Huy đứng dậy bước ra khỏi khuôn viên chùa, đầu óc anh hiện giờ trống rỗng mọi dự định lúc sáng và một cuộc sống tươi đẹp phút chốc chẳng còn là gì nữa.
****
Về đến phòng Huy có cảm giác đói bụng đến cồn cào, toan nấu bát mì nhưng vì quá mệt mỏi anh nằm lăn ra nệm, đầu óc Huy nặng nề với những suy nghĩ mông lung bởi các sự việc xảy trong ngày. Công việc đổ bể rồi đến chuyện gặp Tiểu Mạn làm anh thấy choáng, Huy đưa tay nặn trán nhắm nghiền đôi mắt đầu anh đau như búa bổ.
- Anh Huy ơi... anh có trong nhà không?
Huy ngồi bật dậy .Hải đó hả em chờ anh một tí, nói đoạn Huy ra mở cửa cho Hải vào .
- Em vào đi anh mới đi làm về chưa kịp dọn phòng nên hơi bừa bộn ( cười gượng )
Không sao đâu anh, con trai với nhau cả anh không cần phải ngại em hihi
- À! nghe bà nói anh muốn gặp em nên chiều giờ em đợi anh mãi, có chuyện gì hả anh?
- Huy gải đầu rồi phân trần,không có gì đâu, em ăn tối chưa anh em mình đi làm vài chai nhé, anh cũng chưa ăn gì hết đói bụng quá.
Không cần ra quán đâu anh mình mua gì đó về phòng ăn luôn cho tiện, anh thấy sao ? - Hải nói nhanh .
- Ok, vậy cũng được.
Nói rồi Hải phụ Huy mở toan cửa để anh dắt xe ra ngoài...
Hai anh em ghé vào một quán quen của Huy
- Em thích ăn gì ?
Huy quay đầu lại hỏi Hải trong khi Hải đang ngồi trên xe chờ anh.
- Ăn gì cũng được ạ , chủ yếu vui là chính mà anh. Hải cười cười nói với vào.
Thấy cậu em hơi ngại Huy lắc đầu rồi chọn đại vài món mà anh thích, tầm mười phút sau hai anh em đã bày các món ra giữa phòng.
- Tối nay anh em mình chủ yếu phá mồi thôi nên anh chỉ mua vài lon, Hải chưa kịp nói gì thì Huy nói thêm, mai chú mày còn đi học mà anh sợ bà năm qua mắng vốn tao nữa thì chết ( cười )
- Em hiểu mà, Hải nâng ly lên mời Huy - Zô cái nè anh .
- Zô, trăm phần trăm nhé ku .
Vừa hạ ly Huy thở dài rồi nói :
- Dạo này thấy bà của em hơi buồn đó Hải .
- Sao vậy anh? Bà có chuyện gì hả? Bà giấu em chuyện gì sao? - Hải nói trong điệu bộ lo lắng ra mặt .
- À , không , không , chú hiểu lầm ý anh rồi Huy vừa nói vừa xua tay .
Ý anh nói bà hơi cô đơn nên buồn ấy mà , anh nghĩ chắc một phần do tuổi bà đã cao mà em thì đi học hoài , người già hay tủi thân khi quạnh quẽ một mình đó mà - Huy thở dài .
Hải đưa ly lên uống một ngụm rồi nhìn Huy vẻ hiểu chuyện .
- Em biết bà buồn em, em cũng muốn lựa cơ hội nói chuyện với bà nhưng việc học căng thẳng nên nhiều khi làm em rối trí.
- Uh , Huy gật đầu rồi nói, em hiểu chuyện như thế là được rồi chổ hàng xóm với nhau, bấy lâu nay anh xem bà như mẹ và coi chú như em trai mình vậy nên mới lo cho bà thôi.
- Hải gật gật ( xúc động )
- Dạ, bà và em quý anh lắm những lời anh nói em hiểu, nhìn bộ dạng Hải muốn khóc Huy vổ vai cười lớn, thôi được rồi vui lên nào cậu hiểu là anh mừng rồi, zô cái nào .
Cả buổi tối anh em Huy ngồi tám thêm vài chuyện nữa rồi Hải trở về phòng. Bà năm mở cửa cho cháu rồi nói lớn, Cậu Huy nghỉ sớm đi mai còn làm.
- Dạ, cảm ơn bà con biết rồi ạ .
Trong lúc đóng cửa Huy nghe bà năm nói với cháu, con ăn thêm gì không ? Tiếng nói nhỏ dần khi bà đóng cửa lại.
Huy dọn dẹp rồi ngồi bó gối trong phòng nhìn đồng hồ nom cũng gần mười giờ tối, cảm thấy bức bí nên anh muốn đi dạo một vòng trước khi đi ngủ, khoác vội chiếc áo huy đóng cửa và rảo bước ra phố .
Ở cái thành phố Tuy Hòa nhỏ bé này, tầm mười giờ thì nhà nhà đều tắt đèn trong yên ắng, công viên giờ này chỉ còn vài đôi chuyện trò, nhìn những chiếc bóng thầm thì to nhỏ trong đêm tối với ánh đèn mờ của công viên, Huy bước khẽ lòng nặng trĩu những suy tư của riêng mình, anh đang nghĩ về chuyện ở công ty và hướng giải quyết cho mọi thứ nhưng hình như càng nghĩ càng rối rắm.
- Anh lại đang lo lắng chuyện gì thế?
Nhìn sang Huy thấy Tiểu Mạn đang đi song song với mình từ hồi nào mà anh chẳng để ý. Huy bình thản đến lạ, có lẽ anh cũng quá mệt mỏi nên không còn cảm giác bất ngờ hay gì nữa.
- Tại sao cô ở đây? Cô đi theo tôi à?
- Vâng, em vẫn theo anh từ chiều đến giờ mà. ( nói rụt rè )
- Nhìn Tiểu Mạn mấy giây Huy lắc đầu ngao ngán rồi bước đi tiếp, hình như anh cũng chẳng màng đến chuyện đó, với Huy mọi thứ đều mơ hồ trong thời điểm hiện tại .
- Đừng theo tôi nữa, tôi không giúp được gì cho cô đâu.
- Không theo anh em biết đi đâu bây giờ? - Tiểu Mạn nói giọng buồn buồn .
Dù muốn cáu nhưng Huy chỉ biết thở dài , anh đi ngược trở lại con đường và giờ Huy chỉ muốn về phòng ngủ một giấc .
- Tối nay cho em tá túc ở phòng anh nhé?
Lời vừa dứt Huy la toáng lên :
- Cô điên à? Nghĩ sao theo tôi chưa đủ giờ còn muốn vào nhà tôi là sao?
- Chứ giờ em biết đi đâu - Tiểu Mạn bĩu môi .
- Đi đâu là chuyện của cô không liên quan gì đến tôi, đừng có theo ám tôi nữa , xin cô đấy .
- Này? cậu nói chuyện với ai vậy?
Bà cô quét rác nãy giờ chết đơ khi thấy cậu con trai đang nói chuyện một mình trên đường vắng, bà hỏi Huy với nét mặt lo ngại .
Huy nhìn bà rồi lặng bước vì anh biết có giải thích gì thì cũng như không, chẳng khác nào chứng minh với người khác mình bị điên và cũng thật lạ khi cô quét rác hỏi chuyện thì Tiểu Mạn cũng không còn xuất hiện nữa. Về đến nhà Huy lên gác mở quạt và nằm xuống nệm khép mắt suy tư rồi chìm vào giấc ngủ .
Nhìn đồng hồ hai giờ khuya Huy lò mò ngồi dậy, có lẽ vài lon bia khi tối uống với Hải khiến cậu khô rát cổ họng. Bước xuống bậc thang toan vào bếp lấy nước uống trong trạng thái mắt còn lim dim, mở tủ lạnh vừa cầm chai nước uống được vài hớp rồi quay người lại, Huy thảng thốt đánh rơi cả chai nước xuống đất trước hình ảnh anh đang thấy. Tiểu Mạn đang nằm trên ghế sô pha ngủ ngon lành.
- Này cô kia? Làm sao cô vào được đây? Ai cho phép cô ngủ trong nhà tôi?
Mặc dù la toáng cả lên nhưng cô gái vẫn không hề động đậy, cô vẫn đang ngủ ngon như chẳng có tiếng động gì xung quanh mình, Huy tính lây Tiểu Mạn dậy nhưng bất giác anh rùng mình khi nhớ ra người nằm trên ghế phòng mình là ai, hay nói chính xác là cái gì. Ngay cả Huy cũng bất ngờ với hành động của mình ngay sau đó, anh kéo ghé và ngồi nhìn người con gái lạ đang ngủ ngon trong phòng mình. Càng nhìn anh càng thấy bị lôi cuốn bởi một điều gì đó rất lạ, một cảm giác mà anh nhất thời không thể hiểu được và có lẽ cũng bởi vì trước giờ anh chưa hề dẫn một cô gái nào về nhà mình, như hoàn cảnh trớ trêu hiện tại .
Tiểu Mạn vẫn đang nằm yên trong giấc ngủ, Huy có cảm giác như cô bé vẫn đang sống và là một người bình thường điều đó làm anh thấy bối rối. Cô bé có khuôn mặt dể nhìn mà nói đúng hơn là dể thương, như có ai đó đã nói rằng mọi người con gái khi ngủ đều như những nàng công chúa ngủ trong rừng vậy. Lặng ngắm cô bé Huy có một cảm giác vui đến khó hiểu, đến mức Huy phải tự tát vào má một cái để trấn tỉnh bản thân. Anh đứng dậy đi quanh phòng trong cảm xúc bối rối chưa biết phải làm sao, thì anh lại chết lặng người khi nhìn thấy trên đôi má thơ ngây của cô bé đang ngủ, có một giọt nước mắt lăn dài từ khe mắt chảy xuống nệm ghế nhưng không hề để lại dấu vết gì trên nệm.
Trong giây phút bối rối, Huy đã làm một hành động mà anh không ngờ mình dám làm vậy, có lẽ là một động tác theo phản xạ vô điều kiện của một chàng trai khi thấy người con gái khóc. Huy đưa tay toan lau đi hàng lệ trên má cô bé và rồi như có một dòng điện chạy thấu vào tim anh, Huy khụy người rồi ngã xuống đất trong đầu anh hiện lên những viễn cảnh rõ nét và...
****
- Trời mưa rồi ...
Chàng trai lạ nói khẽ trong lúc trú mưa bên hiên một quán cafe với ánh điện giăng sặc sỡ đủ màu sắc. Có một cô gái đứng cạnh anh ấy, cô bé nhìn anh ngây ngô đáp :
- Vâng...
- Em cũng trú mưa ah? mưa lớn quá không biết bao giờ mới tạnh, chán thật!
- Vâng, tiếng vâng thứ hai cất lên trong không khí hồi hợp .
- Em tên gì?
- Cô gái quay sang nhìn khó hiểu. Anh hỏi em ạ?
- Không hỏi em thì hỏi ai, ở đây chỉ có anh và em mà - chàng trai cười hiền .
- Em tên Vy, Lâm Vy ạ .
- Anh tên Thiên Tuấn, rất vui được làm quen với em. ( cười )
Cảnh tượng hai con người đang nép vào nhau trú mưa dưới hiên nhà thật lãng mạn, chẳng khác như những câu chuyện trong tiểu thuyết, bất giác khung cảnh chuyển nhanh mọi thứ mờ nhạt rồi hiện hữu ra một cảnh tượng khác. Huy thấy trước mắt mình là một thư viện và hai con người đang ngồi kề bên nhau đọc sách tay nắm chặt tay, đó chính là người anh thấy trong viễn cảnh lúc trước.
- Cảm ơn anh đã đến bên em trong chiều mưa hôm ấy, cảm ơn anh đã mang lại cho em những hạnh phúc mà em chưa bao giờ được nếm trải, cô gái quay sang chàng trai nói trong ánh mắt triều mến trong khi hai người xiết chặt tay nhau và cười hạnh phúc .
- Tiểu Mạn, sau này anh sẽ gọi em tên này nhé?
- Sao thế anh? Anh không thích tên em à?
- Không. Chỉ là nhìn thấy em anh lại nghĩ đến cái tên đáng yêu này, nó là tên của một thiên thần trong truyện đấy ( cười nhẹ )
- Vâng, chỉ cần anh thích thì em cũng thích.
Rồi sau đó là hàng loạt viễn cảnh khác cứ thế chạy dài như những thước phim chiếu chậm, Huy thấy những cảnh hai người âu yếm yêu thương nhau và những nơi họ đến đều như những con đường trải dài thảm đỏ trong sắc màu hạnh phúc của tình yêu đôi lứa .
&&&
" Làm sao đễ quên đi một tình yêu. Là điều khổ nhất trong cuộc đời. Để quên đi một niềm tin em trao. Cần thời gian mất bao lâu... " ( tiếng nhạc chuông điện thoại )
Huy giật mình tỉnh giấc anh đưa tay vịn vào bàn rồi ngồi dậy, là một giấc mơ sao? Gạt đi suy nghĩ đó Huy với tay lấy điện đoạn và nhận cuộc gọi.
- Này thằng quỷ, cậu không tính đi làm à? - Tiếng Trung như hét lên qua điện thoại .
Huy nhìn lên đồng hồ đã bảy giờ mười, bừng tỉnh anh nói nhanh qua điện thoai - xin lỗi cậu tớ ngủ quên, bây giờ tớ đến công ty ngay đây.
- Trung nói thêm gì đó nhưng Huy đã tắt máy, anh chạy vù vào tolex và hình như quên bẳng đi mọi việc mà anh vừa mơ thấy đêm qua .
Một ngày mới lại bắt đầu, mọi thứ vẫn là những dấu chấm hỏi chưa có câu trả lời và con người ta sống với những điều tưởng chừng không hề có bắt đầu hay kết thúc, lẽ nào là vậy??
HẾT CHẬP 3 .



* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








CHẬP 4 : " Người sống trong quá khứ là người luôn chịu tổn thương nhiều nhất "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG I : NIỀM VUI LÀ THỨ TƯỞNG DỄ CÓ ĐƯỢC NHƯNG HÓA RA LẠI KHÔNG
CHẬP 4 : " Người sống trong quá khứ là người luôn chịu tổn thương nhiều nhất "
Vừa đến cổng công ty Huy ngơ ngác khi không thấy ông Hậu trong phòng trực an ninh, đã đến trễ giờ lại phải chờ đợi làm cậu cảm thấy vô cùng bối rồi.
- Cậu Huy hôm nay sao đi muộn vậy?
Nhìn lại đằng sau Huy thấy ông Hậu đang vừa mồi điều thuốc vừa hỏi cậu, hóa ra là ông sang đường mua thuốc lá.
- Dạ, cháu có chuyện gia đình nên đến hơi muộn ạ.
Lại một câu cửa miệng ngụy biện thông thường của đám nhân viên đi trễ chúng tôi, đôi khi con người ta đã có thói quen đó từ muôn thuở và thay vì nói sự thật thì họ trả lời qua quýt cho hết chuyện. Ông Hậu miệng ngậm điếu thuốc gật gật đầu rồi bấm thẻ xe cho Huy trong điệu bộ nheo mắt, khi khói thuốc đang bay ngược về hướng mình.
- Sao giờ này cậu mới ngóc đầu dậy thế? Tiến ngưng gỏ bàn phìm ngó nhìn Huy hỏi và không đợi bạn trả lời anh nói thẳng :
- Ông Lý tổng cho gọi cậu lên phòng đấy. ( Tiến làm bộ mặt nghiêm trọng )
Sau khi dứt câu, Tiến tiếp tục công việc để Huy đứng sựng trong vài giây khi nghe những câu nói đó, dường như Huy cảm thấy lạnh xương sống khi Tiến nhắc đến chuyện Ông Lý muốn gặp cậu. Đứng trong thang máy Huy liên tưởng đến cảnh tượng của mình, có lẽ cậu sắp bị cho thôi việc hoặc cũng là trừ lương hay gì gì đó, ôi những điều tồi tệ sao cứ đến bên mình thế này Huy thở dài khi thang máy vừa mở ra.
Cốc... cốc... cốc
Huy gỏ cửa mà lòng nặng trĩu lo âu, anh vội chỉnh sửa tác phong mình và cố nín thở chờ đợi với những cảnh tượng mà anh nghĩ ra thật đáng sợ .
- Huy đó hả? cậu vào đi.
Huy mở cửa và thấy Ông Lý tổng đang đứng lặng bên khung hình lớn được treo ngay phòng, ông quay người lại nhìn cậu rồi lên tiếng .
- Cậu ngồi đi .
- Vâng, sếp cho gọi em. Huy thỏ thẻ ngồi như sợ cả tiếng động khi mình đặt mông xuống.
Dường như biết cậu nhân viên của mình đang rất căng thẳng, nên ông Lý tay rót tách trà nhưng miệng vẫn cười .
- Làm gì mà cậu căng thẳng thế, tôi cho gọi cậu chỉ để nói với cậu vài việc thôi chứ không có gì quan trọng lắm đâu, cậu uống trà đi .
Huy cố cười gượng trả lời ấp úng - Dạ được rồi sếp .
Cậu thấy bức ảnh kia không? Nói đoạn ông Lý đưa tay chỉ về hướng tấm ảnh khổ lớn treo trong phòng, giọng ông đều đều và đứng lên bước về phía tấm ảnh .
- Đây là tôi hai mươi năm về trước lúc công ty mới thành lập.
- Dạ, sếp hồi đó trông trẻ thật.
Nói rồi như tự ngượng với chính mình, mặt Huy biến sắc vì có lẽ cậu vừa lỡ mồm nói một điều chẳng ăn nhập gì trong khi điều đó là tất nhiên. Nhưng kết quả lại thật bất ngờ, câu nói đó của Huy đã phá tan không gian nặng nề bằng một tiếng cười lớn của ông Lý tổng .
- Nhìn phong độ đúng không? ấy thế mà đã hơn mấy chục năm trôi qua rồi đấy.
- Vâng, thời gian qua mau thật .
Huy nói xen vào nhưng vì còn bối rối nên cậu vẫn chưa thể làm chủ được bản thân mình, chỉ biết nói theo ý sếp với những câu vâng dạ chưa rõ chuyện trong khi ông Lý vẫn thao thao kể về ký ức của mình, hồi đó tôi và hai người bạn thân đã chung vốn nhau mở nên công ty này, biết bao nhiều vất vả và khó khăn chúng tôi đều cố gắng giúp đỡ nhau vượt qua. Cậu biết đấy, không có thành công nào mà chưa trải qua thất bại cả. Cậu còn trẻ tương lai trước mắt còn dài vì vậy tôi muốn cậu cố gắng hết mình, thật ra những thành quả và đóng góp của cậu cho công ty trong thời gian làm việc tôi đều ghi nhận, có thưởng có phạt tính tôi là vậy nhưng qua chuyện vừa rồi của cậu tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu vậy thôi, mong cậu cố gắng dốc sức cho công ty chúng ta sau này .
- Vâng, Em hiểu rồi ạ.
Huy thở phào nhẹ nhõm trong lòng nhưng mặt vẫn cố làm ra dáng biết lỗi, có lẽ lần này cậu thực sự gặp may nên mọi chuyện coi như một bài học nhớ đời cho cậu. Nói chuyện thêm vài câu thì Huy trở lại phòng làm việc sau khi được ông Lý động viên.
- Này cậu có bị thôi việc không đấy?
- Có bị trừ lương không?
Tiến và Trung hỏi dồn khi thấy Huy bước vào phòng, nhìn bộ dạng tò mò của hai thằng đồng nghiệp Huy cười méo mó, vì chưa gì chúng nó đã trù cậu thế rồi đấy.
- Thôi đi hai ông, chỉ nhắc nhở và nói vài câu thôi bộ tụi mày muốn tao bị thôi việc à.
- Đâu có hỏi thăm thôi mà, Tiến cười trừ.
- Vậy cũng hên cho mày đấy, Trung thở hắt ra rồi đánh máy tiếp. Có lẽ cậu đang vừa dừng công việc chỉ vì muốn biết kết quả của thằng bạn thế nào .
Huy trở lại bàn làm việc ngồi thịch xuống ghế ấn nút khởi động máy tính, mọi chuyện đến giờ phút này coi như tạm ổn với cậu. Giờ đây sau khi nghe những lời của sếp nói, cậu chỉ biết phải cố gắng hết mình để không phụ sự kỳ vọng của sếp và công ty.
Giờ nghỉ trưa Huy ngồi suy tư bên cốc trà tay vo ve xung quanh miệng ly, có lẽ cậu vừa nhớ về giấc mơ đêm qua của mình quả thật người và câu chuyện mà cậu mơ thấy đúng là Tiểu Mạn, nhưng tại sao nhỉ? .Bất giác cậu nhớ đến hành động của mình và sắp xếp một cách logic, thì chính vì chạm vào cô bé mà cậu đã thấy được quá khứ của Tiểu Mạn chăng?
- Này bị em nào hớp hồn rồi à? Tiến vỗ vai làm Huy giật nẩy người.
- Cậu mới đi đâu à? lúc nãy không thấy cậu trong phòng ăn, Huy hỏi cho qua chuyện .
- Uh, tớ đi ra ngoài có tí việc ấy mà, Tiến trả lời lúng túng .
Không phải cậu lại đi đánh đề đấy chứ? Huy hỏi kiểu dò xét bạn trong khi Tiến xua tay phân bua. Làm gì có tớ bỏ chơi đề lâu rồi cậu chỉ khéo tưởng tượng ra thôi, nói rồi Tiến đi về hướng văn phòng miệng giục bạn, thôi lên làm mày đúng giờ rồi kìa .
Vì quá nhiều việc xảy ra xung quanh mình nên Huy cũng không hỏi thêm gì nhiều, với cậu giờ đây chuyện công ty dù đã ổn, nhưng về cuộc sống cậu thì có vẻ như là rối rắm nhiều từ khi cậu bắt gặp Tiển Mạn .
***
Giờ này anh ấy đi làm rồi mình biết nói chuyện cùng ai bây giờ, Tiểu Mạn rảo bước trên con phố nhìn những dòng xe đông đúc cô cảm thấy buồn cho số phận mình, chẳng ai thấy được cô và chính cô cũng không biết mình nên đi đâu và về đâu. Trong ký ức cô chỉ còn tồn tại khoản thời gian sau khi mình rơi xuống hồ còn những gì trước đó cô mặc nhiên không thể nhớ được, đang phân vân với những suy nghĩ thì có một tiếng nói làm cô đứng khựng lại.
- Vẫn chưa tìm được một nửa của mình à?
Quay sang Tiểu Mạn thấy một ông lão đang ngồi câu cá trên triền dốc trên cây cầu mà cô đang bước qua, còn đang ngây ngô chưa biết chuyện gì đang xảy ra và ai kia sao lại thấy được mình thì ông lão đã tiếp lời :
- Cháu đang thấy lạ vì ta thấy được cháu đúng không? Ông lão nhìn Tiểu Mạn cười hiền .
- Vâng, ông là ai sao lại thấy được cháu?
- Ngồi xuống đây đi, đừng nói chuyện lớn quá cá sẽ sợ chạy mất đấy .
Sự tò mò khiến Tiểu Mạn có suy nghĩ nên nói chuyện với người này, vì dù sao cô cũng chỉ là một linh hồn thì sợ điều gì nữa chứ .
- Ông câu cá ạ?
- Uh
- Ở đây cũng có cá sao? Tiểu Mạn hỏi vì theo cô thấy một con mương nhỏ chảy qua chiếc cầu thì làm sao cá ở đây được.
- Có chứ, câu cá bằng tâm có hay không là do ta quyết định.
Hơi khó hiểu với câu trả lời của ông lão Tiểu Mạn chỉ biết im lặng, rồi chợt nhớ ra câu hỏi lúc nãy của ông lão cô hỏi gấp trong vẻ mặt chờ đợi.
- Lúc nãy ông hỏi câu đó là sao ạ?
Ông lão cười rồi nhìn về hướng mồi câu, vạn sự tùy duyên mỗi con người tồn tại đều có một ý nghĩa riêng, sống cũng vậy mà mất đi cũng vậy dù cho hai thế giới khác nhau nhưng vẫn tồn tại những điều mà chỉ chính ta mới hiểu được, bây giờ cháu không hiểu nhưng sau này cháu sẽ hiểu. Càng nghe ông lão nói Tiểu Mạn càng khó hiểu thêm cô lắc lắc cái đầu như thể không tin, hay nói chính xác hơn là ý có phần nghĩ rằng ông lão có vấn đề thần kinh. Bởi lẽ cô còn quá nhỏ để hiểu hết được những ẩn ý mà ông lão muốn truyền đạt cho cô.
Boong...
Một tiếng động làm cả hai nhìn về hướng ngôi nhà bên đường, Tiểu Mạn thấy một cậu bé đang đá chiếc lon chạy lui chạy tới như chơi bóng, chưa kịp nói gì thì ông lão lên tiếng :
- Thằng bé cũng vừa mới mất đấy.
- Ai cơ? Tiểu Mạn hỏi với ánh mắt nhìn chăm chăm.
- Thằng nhóc đá cái lon kia kìa, hướng mắt nhìn sang rồi ông lão tiếp chuyện .
Nó là con của một cặp vợ chồng mới cưới, họ khá giàu sàng nhưng tiếc là đứa bé lại yểu mệnh tuần trước do cô vợ sơ ý để thằng nhóc chơi bóng trước nhà nên bị tai nạn, bóng bay ra đường thằng nhóc chạy theo và đã có chuyện. Như đã hiểu ra vấn đề Tiểu Mạn nhìn thằng nhóc mà thương cảm cho một số phận nhỏ nhoi, cô thở dài rồi nghĩ lại chính bản thân mình cũng thật đáng thương.
- Ủa mà ông ơi? Tiểu Mạn hỏi như vừa thấy điều gì đó lạ.
Tại sao thằng nhóc lại đá được chiếc lon kia, trong khi nó cũng là một linh hồn như cháu, theo cháu thấy thì cháu chẳng chạm vào được cái gì cả từ khi biết mình là một linh hồn.
- À, chuyện đó thì dễ thôi .
- Là sao hả ông?
Cháu muốn điều khiển hay nắm bắt vật gì đó, chỉ cần tập trung vào vật đó và nghĩ rằng mình đang chạm vào nó thì tức khắc cháu sẽ làm được. Nghe xong Tiểu Mạn liền thực hành theo lời ông lão nói, cô cố gắng tập trung vào viên đá trước mắt và cầm nó lên quả thật viên đá đã nằm trong tay cô.
- Aaaa được rồi này, Tiểu Mạn cười thích thú .
- Cháu nên về đi có người đang chờ cháu đấy.
- Về? về đâu hả ông?
- Cháu biết nên về đâu mà, ông lão nói giọng bí hiểm.
Tiểu Mạn chợt nhớ đến Huy, đúng rồi vẫn còn một người nữa thấy được cô và vẫn còn một nơi cô có thể về được trong thời điểm hiện tại này. Cô bước vội và toan quay lại cảm ơn ông lão, nhưng chẳng thấy ông lão đâu nữa. Đứng lặng vài giây suy nghĩ rồi cô bước trở về con đường dẫn đến khu phố Huy sống, người mà giờ đây chỉ có anh mới giúp được cô vì đâu còn ai thấy được cô ngoài anh. À mà không còn ông lão nữa nhưng giờ thì chẳng biết có cơ hội gặp lại ông ấy không. Tiểu Mạn rất muốn gặp ông ấy lần nữa để cảm ơn nhưng tạm gác chuyện ấy lại đã vì giờ người cô muôn gặp là Gia Huy.
&&&&
- Đi làm vài chai không?
Trung quay sang hỏi Huy và Tiến khi vừa dắt xe chạy ra khỏi cổng công ty, Ông Hậu nhìn ba cậu rồi lại tiếp tục đọc báo.
- Thôi. Hôm nay tớ mệt tối qua mới uống rồi .
- Về ông ơi, để hôm khác đi Tiến nói rồi phóng xe đi để Trung ngơ ngác chưa biết nói gì .
Hôm khác đi Trung mà cậu có tâm sự gì à sao hôm nay rũ bọn tớ đi uống vậy, Huy hỏi bạn và chờ đợi câu trả lời.
- Không, uống nói chuyện chơi thôi hai cậu bận thì thôi hôm khác cũng được.
Huy gật gật rồi tạm biệt bạn anh phóng xe đi đầu vẫn nghĩ đến chuyện về nhà sẽ tìm gặp Tiểu Mạn, để hỏi những vấn đề mà từ trưa giờ anh còn băn khoăn , quả thật càng ngày Huy càng có cảm giác tò mò về cô gái này, điều mà trong thời gian gần đây anh dành thời gian suy nghĩ khá nhiều.
Về đến phòng Huy thấy bà Năm đang quét rác trước ngõ, nhìn dáng người lom khom mà anh thấy thương cho bà cụ.
- Cậu Huy mới đi làm về à?
Đang suy tư về hình ảnh của bà Năm cậu bừng tỉnh khi nghe câu hỏi từ bà.
- Vâng ạ, bà ăn chiều chưa ạ .
- Tôi đợi thằng Hải đi học cua về rồi ăn luôn với cháu cậu ạ.
- Hải chưa về hả bà? - Vừa nói Huy vừa dắt xe vào nhà.
Chắc cũng gần về rồi, à quên nữa, cảm ơn cậu đã trò chuyện cùng nó mấy hôm nay tôi thấy nó ở nhà và phụ giúp tôi nhiều hơn, chắc cậu có nói gì nó đúng không?
- À không có gì đâu bà ơi, anh em nói chuyện vui ấy mà.
Dù không nói ra nhưng Bà Năm có lẽ cũng hiểu, bà thấy biết ơn khi có một người hàng xóm tốt như Huy mà đối với bà Huy cũng chẳng khác gì cháu ruột mình vậy.
- Cậu ăn gì chưa? tắm rồi tí qua ăn với bà cháu tôi cho vui.
- Thôi không sao đâu bà, cháu không phải ngại mà là bận việc rồi bà ạ.
Thẩy kiểu trả lời như biết trước mình nói gì, nên Bà Năm cũng cười trừ rồi bước vào nhà không quên hỏi thăm cậu vài câu có lệ, trước khi Huy đóng cửa phòng .
Huy tắm xong ngồi thơ thẩn trong phòng, định bụng tìm gặp Tiểu Mạn nhưng chẳng biết cách nào để gặp được cô bé.
- Tiểu Mạn cô đâu rồi? có đó không? - Huy hỏi mà cứ như nói vào không khí .
Không có tiếng trả lời anh chán nãn thở dài, đứng dậy Huy toan đi ăn tối ngoài quán vì bao tử anh giờ này đã bắt đầu biểu tình.
- Anh tìm em à?
Thấy Tiểu Mạn trước mặt Huy bối rồi vì anh đang ở trần, kéo vội chiêc áo đang móc trên thành cửa anh nói trong khi quay người tỏ vẻ lúng túng.
- Cô không có phép lịch sự à?
- Không phải anh mới gọi tên em sao? Có tiếng cười khẽ.
- Gọi thì gọi nhưng cô không biết nên xuất hiện lúc nào cho phải lẽ à?
- Lúc nào là lúc nào, anh có bao giờ gọi em đâu - Tiểu Mạn biểu môi .
Được rồi không nói chuyện này nữa, giờ tôi đi ăn tối cô đợi tôi ở nhà đi tí nữa về thì nói chuyện sau, Huy mặc xong đồ tính dắt xe ra ngoài.
- Cho em đi với.
- Đi đâu? Huy hỏi nhìn Tiểu Mạn ngơ ngác.
- Đi ăn với anh chứ đi đâu nữa, anh kêu em ở đây chờ em biết làm gì giờ.
- Ma cũng biết ăn à? Huy hỏi mà không giấu được nụ cười của mình .
- Ai thèm ăn gì của anh chứ, ngồi chơi xem anh ăn cũng được mà.
Ngồi xem tôi ăn à? cô không đùa đấy chứ, tôi không thích ai ngồi xem mình ăn đâu nhất là một người như cô.
- Như em thì sao?
Tính trả lời nhưng Huy biết có tranh luận với cô bé này cũng chẳng được gì, nên thôi anh dắt xe ra ngoài rồi phóng đi để mặc kệ Tiểu Mạn muốn sao thì muốn .
- Làm gì chạy nhanh vậy anh?
- Hả? Ai cho cô theo tôi chứ?
Tiểu Mạn cười khúc khích phía sau Huy - Anh không nói gì có nghĩa là đồng ý , em đâu biết .
- Cô...
Hết thuốc chữa với cô bé nên Huy đành im lặng phóng xe đi đều đều, có lẽ lời Tiểu Mạn nói nên phần nào khiến anh chạy chậm lại, hay bởi vì anh đang đèo một cô gái sau xe mình điều mà rất lâu rất lâu rồi anh mới như thế, cảm giác Huy lúc này thực sự chính anh cũng không thể hiểu nỗi. Chiếc xe chạy băng băng qua những con phố và người ta thấy một chàng trai đang mỉm cười một mình, nụ cười của những kẻ đang yêu...
HẾT CHẬP 4 .


* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)