Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 11 : " Anh đi tìm em , em đi tìm ai? "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG III : LÀ BỞI TỰ ANH ĐA TÌNH - DUYÊN PHẬN .
CHẬP 11 : " Anh đi tìm em , em đi tìm ai? "
Chùa Hoàng Thiên buổi trưa vắng vẻ, Huy bước vào cổng đứng sựng lai suy tư điều gì đó, dường như cậu đang liên tưởng đến sự việc của vài tháng trước cũng chính nơi đây cậu đã gặp Tiểu Mạn lần đầu tiên, Huy chẳng hiểu nỗi mình nữa cậu đang tìm kiếm điều gì đây, vì nói cho cùng mối nhân duyên này thật trớ trêu. Bước thẳng vào trong Huy ngó nghiêng ngó dọc tìm vị trí chiếc ghế đá mà cậu ngồi lúc gặp Tiểu Mạn.
- Cô bé vừa đi rồi.
Huy quay lại phía sau khi nghe thấy tiếng nói, lại là ông lão cậu gặp tối hôm qua. Nhưng ông lão bây giờ hoàn toàn khác so với lần trước cậu gặp, ông mặc bộ áo tàu màu xanh ngọc và toát lên vẻ huyền bí lạ kỳ, mái tóc bạc lơ phơ trong ngọn gió nhẹ nhìn ông - Huy có một cảm giác rất lạ.
- Cô ấy?
Huy buộc miệng lên tiếng hỏi lại, phải chăng ông ấy đang nhắc đến Tiểu Mạn chăng? Huy để suy nghĩ ấy hiện rõ trên khuôn mặt tò mò của cậu. Ông Lão nhìn Huy cười rồi đáp trả :
- Vâng. Chính là người cậu muốn gặp.
- Ông biết cô ấy... ông biết Tiểu Mạn??
Điều đó không quan trọng, ông lão trả lời Huy nhẹ tênh rồi nhìn hướng mắt xuống chổ gần ông như bảo Huy ngồi xuống. Huy dù vẫn không biết ông lão là ai nhưng vì sự lạ thường từ những câu nói ấy khiến cậu rất muốn nghe ông nói thêm.
- Không quan trọng? Huy nhắc lại câu hỏi của ông lão rồi ngồi xuống bên cạnh ông.
Giờ cậu mới nhận ra thêm một điều, ông lão đang ngồi tay cầm một chiếc cần câu thoạt nhìn trông rất đẹp, chiếc cần làm bằng trúc và được chạm khắc hoa văn rất lạ mắt và còn có một điều lạ hơn là chiếc cần không hề có dây câu hay lưỡi câu.
- Ông đang làm gì vậy? Dù biết là ngốc nhưng Huy vẫn muốn hỏi.
- Cậu thấy đấy, tôi đang câu.
- Câu cá ư? Câu cá trong chùa ư?
- Không... Không hề. Tại sao cậu lại nghĩ vậy, ông lão cười lớn nhìn Huy.
- Cháu thấy điệu bộ ông thì giống vậy nhưng sự thật thì...
Cậu thấy khó hiểu cũng đúng, ông lão ngắt lời Huy rồi nói tiếp. Chiếc cần câu này ta dùng để câu nhưng không phải câu những thứ hiện hữu. Huy càng nghe ông lão càng đờ mặt ra vì thật sự Huy không tài nào biết được ẩn ý trong điều ông nói.
- Thế nó dùng để câu gì vậy ông? Huy bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Câu "duyên phận" và trả "nợ vay", ông lão vừa nói vừa giật tay lên như cảm giác vừa câu được gì đó.
"Câu duyên phận - trả nợ vay", Huy nhẩm trong miệng câu đó và cố suy nghĩ để hiểu thâm ý của ông lão, chỉ tiếc là những thứ trong đầu Huy bây giờ chỉ là Tiểu Mạn. Cậu xua đi suy nghĩ vẩn vơ đó rồi hỏi vào chủ đề chính .
- Tiểu Mạn bây giờ ở đâu? Ông biết cô ấy ở đâu đúng không?
Hahaha, tuổi trẻ quả thật không đủ kiên nhẫn, hữu duyên hay vô phận còn tùy vào cậu thôi. Tìm đúng người nhưng sai thời điểm ta khuyên cậu nên dừng lại.
- Ông trêu cháu đúng không? thật ra ông không hề biết cô ấy ở đâu!
- Cổ nhân có câu "người tính không bằng trời tính ".
Huy hậm hực, được rồi nếu ông đã không nói cháu cũng không ép ông , nhưng cháu cũng biết người xưa cũng có câu " Trời tính không bằng tự mình tính ".
- Khá lắm. Ông lão cười sảng khoái khi nghe câu đối đáp của Huy.
Được rồi cậu về đi, vạn sự tùy duyên nếu cậu đã cố chấp như vậy thì để ta xem "tự mình tính" nó thế nào nhé chàng trai trẻ. Biết là không thể hỏi gì thêm từ ông lão nữa Huy đứng lên chào ông rồi quay đi.
- Cô ấy đợi cậu đấy.
Vừa nghe dứt câu nói, Huy quay vội người lại nhưng không thấy ông lão nữa. Càng nghĩ Huy càng rối trí hơn, cậu lắc mạnh đầu trấn tỉnh bản thân. Nhớ lại câu cuối cùng mình nghe được Huy có cảm giác nhẹ nhõm, " cô ấy đợi mình ư? "
Huy ra xe rồi trở về công ty, từ đây đến chiều cậu còn phải giải quyết vài công việc ở công ty, thì thôi đành tạm gác những trăn trở ấy chiều về tính tiếp vậy . Vừa đến cổng đã thấy Trung đang ngồi chờ ông Hậu từ bên đường đi qua.
- Cậu đi đâu vậy? nghe nói em gái cậu...
- Ừm, cậu nghe ông Hậu nói à? Em tớ ổn rồi chỉ là cảm lạnh nên sốt nhẹ thôi ấy mà.
- À, vậy thì tốt. Tớ cứ sợ chuyện gì lớn.
- Cảm ơn cậu, không có gì đâu .
Hai cậu lúc đi lẫn lúc về đều cùng lúc, hay nhỉ ? ông Hậu tay mở gói thuốc mới mua cười cười hỏi.
- Chỉ là giờ nghỉ trưa cháu đi rồi còn về làm mà chú. Huy đáp lời.
- Gì mà cùng lúc chứ, bấm thẻ đi cho tụi cháu lên làm. Trung tự nhiên khó chịu ra mặt.
Không để ý đến thái độ đó lắm Ông Hậu bấm thẻ rồi bước về phòng trực của mình, Huy muốn hỏi Trung điều gì đó nhưng thấy Trung không được vui nên cũng lẳng lặng dắt xe vào trong.
&&&
Hải ngồi trước cửa phòng đeo tai phone nghe nhạc, vừa thấy Huy về Hải tháo tai phone ra nhìn Huy cười tươi rồi lên tiếng :
- Hôm nay trả nợ em chưa?
Nhìn Hải mấy giây rồi sực nhớ đến lời hứa của cậu với Hải, chỉ là nhiều việc quá khiến cậu không thể phân tâm được nên quên mất.
- Uh. Tối nay qua anh, anh khao em một chầu tự chọn.
Nghe đến hai từ "tự chọn" Hải vui ra mặt, kỳ này nhất định sẽ kêu thêm những món mà mình thích. Hải nghĩ bụng rồi vui vẻ nói :
- Được. Kỳ này em không khách sáo đâu nhé .
- Ừ, ừ anh mày không nói suông đâu yên tâm đi.
- Dạ, em cảm ơn anh Huy. Tối em sẽ qua giờ em đi đá banh với đám bạn .
Huy không muốn day dưa thêm vì cậu còn vài việc cần giải quyết gấp nên gật đầu rồi dắt xe vào phòng. Đóng cửa từ sáng đến chiều mà không khí dạo này gần chuyển mùa mưa nên phòng Huy rất ẩm và nóng, Huy mở toang cửa để những cơn gió nhẹ ùa vào trong, cảm thấy dễ thở hơn một tí, mở tủ lạnh lấy lon nước tính làm một hơi cho đã khát nhưng vừa quay lại thấy Tiểu Mạn ngồi trên ghế sô pha, trong giây phút bất ngờ Huy bóp mạnh tay đến mức lon nước xì cả bọt ra văng tung tóe. Một mặt đang cố hạn chế nước văng thêm, một mặt nhìn Tiểu Mạn trong trạng thái chết đơ, có lẽ vì quá lâu rồi Huy mới gặp lại tình huống bất ngờ này nên mới vậy.
- Em... em về rồi à?
Huy không ngờ mình lại hỏi vậy, câu nói của cậu chẳng khác nào nơi đây vốn thuộc về cô và cậu đang chờ cô về. Ngược với thái độ của mấy tháng trước, Tiểu Mạn điềm tĩnh đến lạ, cô vẫn nhìn anh nhưng lại là ánh nhìn vô cùng khách sáo của một người lạ.
- Vâng, tôi muốn nhờ anh vài việc không biết anh có vui lòng giúp giùm tôi không?
"Tôi - Nhờ vài việc - Vui lòng giúp "
Huy ghép những từ ngữ đó trong đầu với ánh mắt khó hiểu khi nhìn Tiểu Mạn, bởi lẽ chỉ vài tháng trước cậu và cô nào có khách sáo đến vậy. Rời ánh mắt khỏi Tiểu Mạn, Huy lúng túng nói gấp .
- Vâng, em... à cô chờ tôi lau dọn xíu.
Vừa lau dọn những vệt nước văng trên sàn nhà, Huy nghĩ về Tiểu Mạn và cảm thấy thật lạ, tại sao cô ấy lại khách sáo và xa lạ đến vậy, có lúc cậu trộm nhìn Tiểu Mạn và bị bắt gặp Huy thấy ánh mắt đó làm cậu có chút gì đó kính sợ chứ không như trước nữa. Không thể chịu đựng cảm giác xa lạ này hơn nữa Huy lên tiếng :
- Cô sao vậy? Tôi thấy cô hơi lạ...
- Lạ? Tiểu Mạn nhấn giọng nhìn Huy.
- À, uh... thì cô lạ thật mà.
Nói xong Huy càng bối rối hơn, cậu chẳng hiểu nỗi mình muốn nói gì nữa . Rõ ràng muốn hỏi sao em lại tỏ ra lạnh lùng với anh như thế nhưng không tài nào nói ra được.
- Anh làm xong chưa tôi muốn kể với anh vài chuyện trước khi nhờ anh giúp.
- Vâng, xong rồi đây cô chờ xí.
Huy mang chiếc dẻ lau vào phòng tắm xả nước ngâm rồi bước ra ngoài.
- Xong rồi. Huy ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiểu Mạn .
Tôi đã nhớ ra mọi chuyện và biết mình là ai, rất xin lỗi anh trong thời gian trước đã phiền đến anh nhiều. Chỉ là lúc đó tôi không nhớ ra điều gì cả, hy vọng anh không trách tôi. Những câu nói đó in vào đầu Huy, cậu thấy choáng pha lẫn sự tò mò. Nhưng cũng thoáng chút buồn khi nghe những lời lẽ khách sáo của Tiểu Mạn.
- Không có gì, cô cũng giúp tôi nhiều mà. Coi như hều...
- Cảm ơn anh đã hiểu. Tiểu Mạn nói trong vẻ mặt lạnh lùng.
- Vậy em...à cô là ai? Tôi có thể giúp gì cô?
Vẫn chưa quen với cách xưng hô mới nên Huy nói chuyện rất gượng gạo, dường như Tiểu Mạn cũng nhận ra điều đó nên cô cũng không muốn quan tâm gì nhiều ở thái độ bối rối của Huy.
- Tôi tên Lâm Vy.
Vừa nghe thấy cái tên Huy giật mình, có lẽ cậu vừa nhớ ra cái tên này mình đã từng nghe qua, đúng vậy, đúng là người con gái đó rồi. Như đọc được suy nghĩ của Huy, Tiểu Mạn thở dài rồi nói tiếp :
- Uh, tôi biết anh cũng đã biết về tôi ít nhiều qua những gì anh kể tôi lúc trước.
- Vâng...
Quê tôi không phải ở đây, thời gian sau này tôi mới biết hiện tại mình đang ở thành phố Tuy Hòa, nơi đây chỉ là nhà người thân tôi thôi.
- Thế cô thật sự ở đâu? Huy hỏi chen vào .
- Tôi ở Nha Trang cũng gần thành phố này.
- À , Nha Trang tôi cũng có ghé qua công tác mấy lần.
Biết là vấn đề ấy chẳng hề ăn nhập gì với câu chuyện, nhưng Huy vẫn cố trả lời kiểu xã giao.
- Uh, anh biết cũng tốt vì tôi cần anh giúp.
- Giúp?
- Cô muốn tôi giúp chuyện gì?
- Đi về Nha Trang với tôi giải quyết một số chuyện.
Câu nói của Tiểu Mạn vừa dứt Huy há hốc mồm.
- Về NT với cô? Cô không đùa chứ?
- Không. Nhưng nếu anh không muốn tôi sẽ không ép.
Suy nghĩ một lúc Huy có cảm giác mình sắp vướng vào một chuyện cực kỳ rắc rối, dù muốn từ chối nhưng nghĩ lại những việc mà Tiểu Mạn đã giúp cậu, Huy không tài nào mở lời được.
- Cô để tôi suy nghĩ một vài ngày được không?
- Cũng được, tôi sẽ chờ anh đến mai.
- Mai á? Không phải tôi nói một vài hôm sao. Huy lúng túng.
- Tôi không chờ được lâu như vậy, tôi sắp hết thời gian rồi .
- Cô là một hồn ma thì cần gì thời gian chứ?
- Không .
- " Tôi còn sống ". Tiểu Mạn nói trước khi biến mất trước mặt Huy.
Nghe xong câu đó Huy đơ toàn tập, "còn sống" cô ấy đùa mình chắc. Nhưng nếu còn sống thì sao cô ấy lại như thế nhỉ? Huy đang rất tò mò và phân vân tột độ nhưng người trả lời cho cậu những thắc mắc này đã không ở đây nữa.
***
- Anh Huy ơi !!
Đang nằm trên sô pha suy tư nghe tiếng Hải gọi Huy sực tỉnh, đưa tay bóp trán Huy nhớ lại còn chuyện hứa lúc chiều với Hải. Nhìn đông hồ đã hơn bảy giờ tối, giờ Huy mới cảm nhận được bụng mình đang kêu gào. Cậu đã quên cả chuyện ăn chiều và tắm gội chỉ vì mãi nghĩ đến lời đề nghị của Tiểu Mạn.
- Anh Huyy !
Nghe Hải kêu đến lần thứ hai, Huy bật người ngồi dậy bước ra mở cửa cho thằng nhỏ. Miệng cố cười phân trần :
- Xin lỗi Hải, Mệt quá anh ngủ quên mất.
- Không sao. Em chờ anh nãy giờ, thấy phòng anh không mở đèn cứ nghĩ anh đi đâu rồi.
Hải nói mà vẻ mặt như thể trách móc Huy tính cho cậu leo cây nữa hay sao vậy. Hiểu được điều đó Huy vỗ vai Hải cười lớn.
- Sợ anh mày cho leo cây à? Không có đâu, chờ anh tí anh thay đồ .
- Vâng ạ, Hải cười ngượng khi nghe Huy nói vậy.
Đưa Hải ra quán nhậu gần đó, quán Năm Đô, quán này bình dân nhưng món ăn khá nhiều và đầu bếp nấu rất khá. Cũng ăn một vài lần nên Huy có ý đưa Hải ra đây lâu rồi , nếu không vì rắc rối công chuyện chắc đã ngồi đây với Hải từ đời nào.
- Em chọn đi, cho em kêu thoải mái. Huy đưa Menu cho Hải.
- Vâng, Hải vui ra mặt nhưng vẫn cố ra vẻ khách sáo.
Trong suốt buổi ăn uống Huy chỉ ngồi nghe Hải luyên thuyên kể chuyện mà không hỏi gì thêm, nói thẳng ra cậu dẫn Hải đi ăn cũng chẳng khác gì nghĩa vụ phải thực hiện lời hứa của mình, chứ tâm trạng thì như đang ngồi trên đống than vậ . Hải còn nhỏ nên không nhận ra điều đó chỉ nghĩ anh Huy làm về mệt mà còn dẫn mình đi ăn , vui mà hơi thấy có lỗi, thằng nhỏ còn quá vô tư nên điều nó nghĩ cũng chỉ có vậy.
- Hai đứa mới đi ăn về đấy à?
Bà năm đứng chờ cửa Hải, thấy Huy chở Hải về nên ra đón.
- Dạ, con về rồi nè bà, anh Huy hôm nay "sộp" lắm ạ.
Bà năm cười hiền, bà thì làm sao hiểu được từ "sộp" mà cháu bà nói cơ chứ, nhưng chỉ cần thấy hai anh em ăn chơi vui vẻ thì bà vui lòng rồi.
- Vào nghỉ đi, cháu chỉ khéo làm phiền cậu Huy .
Bà năm toan nói đỡ cho cháu, như thể muốn nói thằng nhỏ làm phiền Huy quá mong cậu không để bụng, nhìn thấy điều đó trong ánh mắt bà năm Huy cười lớn tiếp chuyện:
- Không sao đâu bà ơi, anh em cháu mà bà lo cái gì. Với lại con cũng như cháu ruột bà mà, nhớ có phần ngon để giành con là được, Huy chen thêm câu nói đùa vào.
- Vâng, vâng, tiên sinh nhà cậu tôi nhớ mà, bà năm cũng nói đùa lại.
Không khí vui vẻ hẳn lên, sau khi nói thêm mấy câu thì Huy dắt xe vào nhà, bên kia bà năm cũng đang đóng cửa và nói với ra :
- Cậu Huy nghỉ sớm mai còn đi làm nhé.
- Cảm ơn anh Huy nhiều về bửa ăn hôm nay. Hải đứng ngay cửa sổ nói ra .
- Được rồi, cảm ơn hai bà cháu .
Cửa vừa khép Huy buông một tiếng thở dài rồi ngồi phịch xuống ghế, giờ thì mọi suy nghĩ lại trở về bên cái đầu lo toan của cậu. Ngày mai cậu phải trả lời cho Tiểu Mạn biết mình sẽ giúp cô ấy hay không.
- Ôi ...lại sắp có chuyện rồi .
Huy than một câu rồi nằm thẳng xuống ghế, hiện tại điều duy nhất in sâu trong đầu cậu là câu nói cuối cùng của Tiểu Mạn trước khi cô ấy biến mất.
- " Tôi còn sống "...
- Em còn sống ư?
- Uh...có lẽ nào!
Huy ngủ thiếp đi với câu nói đó của Tiểu Mạn vang vọng trong đầu mình. Mọi thứ sẽ thế nào nữa đây, ở đời có những chuyện không tài nào đoán trước được.
HẾT CHẬP 11 .

Trong hình ảnh có thể có: chim và văn bản

* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: