Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 12 : " Nếu là anh thì sẽ khác...Niềm thương cảm! "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG III : LÀ BỞI TỰ ANH ĐA TÌNH - DUYÊN PHẬN .
CHẬP 12 : " Nếu là anh thì sẽ khác...Niềm thương cảm! "
- Này mấy giờ rồi, sao anh còn ngủ hả?
- Dậy mau, trễ lắm rồi .
Huy sực tỉnh khi nghe tiếng ai đó hét bên tai mình, nhìn Tiểu Mạn trong trạng thái còn lim dim mắt, Huy cố lùi mình về phía sau ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, đầu cậu đau như búa bổ.
- Mấy giờ rồi? Huy hỏi giọng uể oải.
Hơn bảy giờ rồi, tôi đợi anh ngoài phòng lâu lắm rồi đó, nếu không lên đây kêu anh thì không biết khi nào anh mới chịu dậy đây. Dù đã nghe được mốc thời gian mà Tiểu Mạn nói nhưng Huy lại không tài nào tỉnh táo hơn được, đến lúc này Tiểu Mạn mới lo lắng hỏi :
- Anh sao vậy? Cảm rồi chăng?
- Tôi không biết, chỉ thấy đau đầu quá. Huy bóp mạnh trán nhìn mọi vật như chao đảo.
Bất ngờ Tiểu Mạn đặt môi lên trán Huy, vì quá mệt mỏi nên Huy không kịp phản ứng lại với hành động của cô.
- Cô làm gì vậy hả? Huy hỏi trong sự bối rối.
- Anh hơi sốt rồi đấy, trán nóng lắm.
- Bộ anh không biết đó là cách đo nhiệt lượng cơ thể ah?
- Đo cái gì cơ, ai bày cô vậy? Làm bằng tay cũng được mà.
Mẹ tôi hay làm thế mỗi khi tôi sốt, có gì lạ đâu chắc do thói quen thôi mà. Tiểu Mạn bĩu môi nhìn Huy trong khi cậu đang suy nghĩ về một vấn đề khác hẳn, hóa ra cô ấy coi mình như con, nghĩ đến đó cậu chợt cười nhẹ.
- Anh cười gì đó? vô duyên vừa thôi.
- Ơ...không có gì. Huy thoáng ngượng.
Tôi hơi mệt một tí thôi, chắc không sao đâu. Cô lại tủ đồ trong ngăn kéo thứ ba lấy giùm tôi vĩ thuốc đau đầu đi, à mà thôi...
- Anh nghĩ tôi không làm được chứ gì?
- Không phải mà là...
- Là cái gì chứ, nằm yên đi tôi lấy cho.
Tiểu Mạn tiến lại tủ đồ đưa tay mở ngăn kéo lần tìm, nhiều lúc nhìn cảnh đó Huy cứ nghĩ cô là người bình thường chứ chẳng phải cái gì đó gọi là linh hồn, như sực nhớ một điều Huy hỏi vội.
- Tại sao cô làm vậy được thế?
Im lặng mấy giây xong Tiểu Mạn không tính giấu Huy nữa nên cô thuật lại chuyện có lần cô gặp một ông lão khá bí ẩn và ông ấy đã bày cô cách nắm bắt đồ vật bằng tâm trí. Nghe hết câu chuyện Huy không tỏ ra bất ngờ cho lắm vì cậu dường như đã phần nào đoán ra được ông lão mà Tiểu Mạn gặp là ai rồi .
- Tôi cũng từng gặp...
- Hết hạn sử dụng rồi, Tiểu Mạn quay người lại ngắt lời Huy .
- Hạn gì? Huy vừa hỏi vừa cố bước xuống giường.
Tiểu Mạn cầm vĩ thuốc panadol không gây buồn ngủ chìa về phía Hu , thuốc quá hạn rồi, bộ anh không xem hạn sử dụng trước khi dùng một cái gì đó à?
- À! tôi mua nó lâu rồi nên không để ý.
Quả thật là Huy cũng không hay bệnh, mà có đi chăng nữa cũng chỉ uống thuốc qua loa là khỏi, nên nhiều khi không chú ý đến tiểu tiết cho lắm .
- Anh hay đó, uống thuốc hết hạn thì cũng có ngày...
- Ngày gì? Huy chen ngang vào kiểu như trêu chọc Tiểu Mạn.
- Kệ anh, anh suy nghĩ sao rồi?
Nghe Tiểu Mạn hỏi ngược lại một câu mà Huy chưa kịp phản ứng, cậu hơi lúng túng vì đã kịp suy nghĩ gì đâu, cả đêm qua tìm mọi cách nhưng hầu như chưa có kết quả.
- Được rồi, để tôi tính đã. Muốn đi thì tôi phải xin phép nghỉ làm đã chứ.
- Anh còn đi làm được trong điệu bộ đó à?
- Chứ cô nghĩ tôi đi được với cô trong bộ dạng này á?
*"Anh nhớ em Tiểu Mạn - Anh nhớ em Tiểu Mạn - Anh nhớ em Tiểu Mạn... "
Không khí yên ắng hẳn đi khi tiếng chuông điện thoại cất lên, có hai con người đang nhìn nhau chết đơ, màn hình điện thoại hiển thị Trung đang gọi. Huy vội cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi và xuýt nữa đánh rơi vì hành động bối rối vụng về của cậu.
- Này sao cậu không gọi tớ số kia mà gọi số này hả?
- Ông nội nhà cậu, biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Trung nói lớn đến mức chen cả câu hỏi của Huy .
- À, mà cậu vừa hỏi gì tớ thế? gì mà số này số kia là sao?
- Không có gì.Tớ bị cảm rồi chắc không đi làm được cậu xin phép hộ tớ nhé.
- Cảm á, có nặng không. Đầu dây bên kia la lớn hơn.
- Cũng không đến mức nặng đâu, mà sao cậu la to thế hả?
- Có tiếng cười - Vừa rồi có người hoạnh họe cậu sao chưa đi làm tớ la lớn có ý...
- Uh, uh hiểu rồi. Huy thừa biết điều Trung nói nên không muốn nghe thêm.
Thời tiết đang chuyển mùa nên đôi khi một vài người cơ thể bị cảm do chưa kịp thích nghi là chuyện bình thường và Huy nằm trong số đó. Trung nói thêm vài câu dạng hỏi han lo lắng rồi cúp máy.
- Này? tiếng chuông điện thoại vừa rồi là gì thế?
Nghe Tiểu Mạn nhắc đến chuyện khi nãy Huy lóng ngóng quay đi rồi nói sang chuyện khác :
- Giờ tôi thu xếp công việc rồi đi với cô.
- Anh suy nghĩ xong rồi à, nhanh vậy.
- Không có gì, tranh thủ nghỉ bệnh đi luôn vậy.
Tuy là đánh trống lảng đã thành công xong Huy vẫn thoáng nét ngượng ngùng trên khuôn mặt, những ngày xa Tiểu Mạn rõ ràng Huy đã có những hành động mà cậu không ngờ đến. Việc thu âm giọng nói đó rồi làm nhạc chuông cho số điện thoại riêng là việc mà cậu nghĩ Tiểu Mạn sẽ không bao giờ nghe được, vì trong thâm tâm Huy nghĩ cô sẽ không trở lại nữa rồi.
*"Anh nhớ em Tiểu Mạn - Anh nhớ em Tiểu Mạn - Anh nhớ em Tiểu Mạn".
Lần này thì Huy đánh rơi luôn cả điện thoại, cậu không ngờ Trung lại gọi thêm lần nữa. Trong lòng Huy đang rất căm hận cái thằng bạn chết tiệt này, không lẽ nó cố chơi mình cho bằng được. Huy nhặt điện thoại lên quay người vào trong bấm nhận cuộc gọi rồi hét lớn.
- Gọi tớ làm cái gì nữa vậy?
- Sao hét tớ? Trung bên kia đầu dây hình như cũng vừa giật mình khi nghe Huy hỏi bất ngờ.
- Chuyện gì nữa thế, Huy nói tiếp mà không trả lời câu của Trung.
- Lý Tổng vừa hỏi thăm cậu xong và dặn tớ kêu nói cậu có xin nghỉ thì tranh thủ ghé gặp ông ấy, hình như có chuyện gấp.
- Uh. Tớ biết rồi. Cảm ơn cậu.
- Không có gì, mà cậu có ổn không đấy?
Có lẽ vì thái độ vừa nãy của Huy nên Trung cảm thấy điều gì đó lạ lạ .
- Không sao, nhờ cậu chuyển lời tớ cảm ơn sếp luôn nha .
Trung à uh rồi cúp máy trả lại không gian yên ắng cho Huy, giờ phút này cậu không biết phải giải thích sao với Tiểu Mạn nếu cô hỏi lại vấn đề tiếng chuông điện thoại, chỉ nghĩ đến đó Huy đã bối rối vô cùng.
- Tôi đi mua thuốc cảm đây, cô đợi ở nhà nhé .
Không nghe tiếng đáp trả, Huy quay người lại thì không thấy Tiểu Mạn đâu nữa . Có lẽ cô bé cũng hiểu vấn đề nên rút lui trước từ khi nào. Huy ghé tiệm thuốc gần nhà mua một ít thuốc cảm cúm rồi trở về, vừa vào nhà đã thấy Tiểu Mạn ngồi trên ghế đợi cậu.
- Anh về rồi đó à? Uống thuốc đi cho mau khỏe .
- Vâng , cảm ơn cô .
Huy lại bàn rót ly nước rồi mở dóc thuốc ra tìm vài viên uống buổi sáng theo lời dược sĩ dặn khi cậu mua, toan đưa ly nước lên miệng thì nghe Tiểu Mạn hỏi :
- " Anh nhớ em lắm à? "
Nước vừa đến miệng nghe câu nói đó Huy đã phun hết ra ngoài , dường như bị sặc nước nên Huy ho liên tục mấy tiếng và cố lấy lại trạng thái bình thường .
- Không có gì đâu, cô đừng hiểu nhầm, chỉ là...
- Chỉ là sao? anh trả lời em đi.
Nhận ra cách xưng hô của Tiểu Mạn đã thay đổi Huy càng ngượng ngùng hơn, trong đầu Huy đang bấn loạn không biết nên trả lời sao.
- Được rồi, em chọc anh đấy, uống thuốc đi kìa .
Huy không đáp lời chỉ lặng lẽ làm theo lời Tiểu Mạn như một người bạn trai vừa được bạn gái nhắc yêu. Lòng Huy cảm thấy vui lạ thường vì đó cũng là điều cậu mong muốn từ khi gặp lại Tiểu Mạn. Riêng Tiểu Mạn cô chỉ ngồi yên ngắm Huy từ đằng sau vì chỉ mấy phút trước cô đã cố che giấu nụ cười không lời trên khóe miệng, rõ ràng hành động của Huy đã tố cáo sự thật là anh nhớ cô rồi cần gì phải nghe câu trả lời nữa chứ.
- Giờ anh phải đến công ty có chút việc.
- Có chuyện gì gấp à?
- Chắc không đâu, em chờ anh ở nhà rồi về cùng đi .
- Uh, em chờ...
Huy phóng xe ra ngoài đến công ty, khuôn mặt cậu rạng rỡ và dường như sức mạnh của tình yêu đã đánh bại bệnh tật trong cậu. Nhìn cậu giờ đây tràn đầy năng lượng sống và điều đó chắc chắn ai cũng nhìn thấy được.
- Nghe nói cậu bệnh mà sao trông vui thế?
Đưa thẻ xe cho ông Hậu, Huy thoáng ngượng ngùng nhưng vẫn cố tỏ ra vờ mệt mỏi.
- Cháu lên phòng gặp sếp tí rồi về nghỉ bác ạ.
- Uh, thanh niên trai tráng nên chú ý sức khỏe đừng chủ quan quá.
Huy cảm ơn ông Hậu rồi dắt xe vào trong lòng thầm nghĩ mình phải gạt đi cái vẻ mặt vui tươi trước khi ai cũng nhận ra, giờ thì chính cậu cũng biết được mình không bình thường cho lắm.
- Cậu sao rồi, vừa thấy Huy, Tiến dừng công việc hỏi thăm.
- Cậu có khăn giấy không cho tớ một ít. Huy làm bộ nghẹt mũi .
- Đây, chụp lấy nè. Trung quăng bịch khăn giấy cho Huy.
Trời mùa này hay mưa nên ai cũng thủ sẳn khăn phòng khi bị ướt và một phần cũng không muốn cảm lạnh nếu để nước mưa thấm, Huy đón lấy rồi cảm ơn bạn.
&&&
- Cốc Cốc Cốc
- Huy đấy à? Cậu vào đi tôi đang đợi cậu.
Huy bước vào phòng Lý Tổng nhìn thấy ông đang ngồi ghi chép gì đó.
- Cậu ngồi xuống đi, sao rồi bệnh cậu đỡ chưa?
- Vâng, em cũng bớt một ít, cảm ơn sếp .
Dừng công việc nhìn bộ dạng Huy mấy giây, ông Lý mới nói :
- Trời mùa này dễ cảm lạnh, thanh niên như cậu còn bệnh, bà xã tôi cũng mới nhắc khéo sáng nay.
- Dạ, Huy trả lời rồi ngồi xuống ghế.
Ông Lý bước lại bàn rót ly trà nóng mời Huy rồi bắt đầu câu chuyện, tôi tính nhờ cậu chuyện này nhưng không ngờ lại đúng lúc cậu cảm, nên chưa biết tính sao đây .
- Chuyện gì vậy sếp? có quan trọng không ạ?
Huy hớp miếng trà nóng lấy lại bình tỉnh rồi nhìn như chờ đợi cậu trả lời của Ông Lý.
- Cũng không hẳn, nhưng tôi nghĩ cậu phù hợp với việc này.
Số là công ty của một người bạn thân của tôi ở NT mới thành lập, nên cần một người am hiểu về vấn đề thiết lập quy mô quản cáo mạng và một số vấn đề về maketing, tôi thấy cậu làm rất tốt dự án kỳ trước và ngoài tổ làm việc của cậu trong công ty không có mấy nhóm có kinh nghiệm bằng nên...
- Dạ, em hiểu ý sếp rồi ạ. Huy ngắt lời vì thấy ông Lý đang do dự không muốn nói thêm .
- Thế cậu nghĩ sao? cậu đang bệnh nên tôi cũng không muốn ép, tùy cậu quyết định.
Cái kiểu nhờ người nhưng nửa này nửa kia quả đúng là luôn làm cho con người ta cảm thấy phân vân, nhưng Ông Lý nào hay biết khi vừa nghe nhắc đến địa điểm đến Huy đã sáng mắt lên vì đó cũng chính là nơi anh sắp đi cùng Tiểu Mạn. Không muốn để lộ sự vui sướng nên Huy cố tỏ ra vẻ mình sẽ cố gắng giúp sếp thay vì chấp nhận một cách manh động.
- Vâng, em sẽ đi, coi như vì công ty em sẽ cố gắng làm tốt ạ.
- Tốt, tốt lắm, nếu được vậy thì còn gì bằng.
- Thế bao giờ mới đi ạ?
Dường như dù cố gắng giấu sự phấn khích trong lòng nhưng Huy đã buộc miệng hỏi ra câu mà cậu không nên quá vội vàng. Ông Lý trầm ngâm mấy giây rồi mới lên tiếng :
- Cậu muốn đi ngay bây giờ không?
- Vâng. Sao cũng được ạ .
Ông Lý cười nhẹ vì rõ ràng chỉ cần một câu hỏi thử lòng thì ông đã hiểu được vấn đề, ở độ tuổi thâm niên như ông thì sao không thấy được điều ấy trên khuôn mặt của chàng thanh niên kia chứ.
- Cậu có vẻ còn vội hơn cả tôi đó Huy. ( Cười lớn )
Biết là mình đã bị phát hiện phần nào động cơ của chuyến đi không phải chỉ vì chuyện công ty, Huy thoáng chút bối rối.
- Dạ, đi sớm về sớm, em nghĩ vậy...
- Uh, vậy cậu về thu xếp đi, vé và phòng khách sạn tôi sẽ cho người đặt trước giúp cậu.
- Vâng, em cảm ơn sếp.
Huy toan đứng lên chào sếp rồi về chuẩn bị thì nghe ông Lý nói giật ngược một câu:
- Đừng để chuyện tình cảm làm phân tâm công việc đấy.
- Ơ, sếp nói vậy là ý gì ạ? Huy vờ ngây ngô.
- Không có gì, cậu về soi gương đi mặt cậu có chữ gì trên trán kìa.
Biết là Lý Tổng trêu cậu nên Huy thoáng chút ngượng ngùng, ông Lý không nói gì thêm chỉ cười nhẹ rồi cho phép cậu ra về chuẩn bị cho chuyến đi.
***
- Mọi chuyện sao rồi anh?
Dắt xe vào nhà nhìn thấy Tiểu Mạn đang tò mò ra mặt, Huy đáp lời :
- Ổn, mọi chuyện rất tốt .
- Ý anh là sao? Chuyện công ty hay chuyện tụi mình.
Nghe Tiểu Mạn đánh vần hai từ cuối một cách tỉnh bơ trong câu nói đó, Huy lúng túng :
- Thì cả hai chuyện đều ổn chứ sao .
- Vậy anh tính khi nào đi?
- Tối nay. Giờ tôi thu xếp hành lý cái đã.
- Không cần thu xếp gì đâu chỉ làm xíu việc thôi mà, Tiểu Mạn có vẻ vội.
Anh còn việc công ty nữa, không hiểu sao sếp lại giao anh công việc ở NT trùng lúc em cũng đang muốn anh giúp, xem ra em may mắn đấy .
- Hừ...hóa ra một công đôi chuyện à? Tiểu Mạn nét mặt không vui cho lắm.
- Dù sao cũng giúp được em rồi còn gì.
- Không nói nữa, anh lo chuẩn bị đi .
Huy chẳng hiểu nỗi thái độ của Tiểu Mạn lúc này là sao nữa, với lại cậu cũng chẳng tâm lý mấy trong những chuyện liên quan đến cảm xúc phụ nữ.
***
Ngồi ở sân ga chờ tàu đến, Huy liếc nhìn đồng hồ và chờ đợi người lể tân thông báo số hiệu con tàu ghi trên vé vào ga.
- Em tưởng đi xe máy chứ?
- Em có bị ngốc không đấy? đi xe máy giờ này qua đèo ah?
- Kệ em, Tiểu Mạn chu môi làm vẻ .
Chợt Huy nhớ ra chuyện hôm trước Tiểu Mạn nhắc đến nên quay sang hỏi :
- Hôm bữa em nói "em còn sống" là sao? anh không hiểu .
- Ah, chuyện là thế này ...
Sau khi nhớ ra mọi chuyện em có trở về nhà và biết được toàn bộ sự việc , hôm ấy em buồn chuyện tình cảm nên về đây lánh tạm ít hôm, cái ngày gặp anh ở chùa Hoàng Thiên em tính vào chùa để tịnh tâm nhưng không hiểu sao lại bị rơi xuống hồ.
- Vậy không phải em tự vận? Huy chen vào .
- Sao anh lại nghĩ vậy?
- À, chỉ là phán đoán lúc đó thôi.
Em chỉ nhớ em đang đứng ngắm cảnh thì có một lực đẩy em về phía trước, còn lại không nhớ gì nữa.
- Vậy chuyện em còn sống là sao?
Nghe đâu người ta chuyển em vào bệnh viện nơi này trước rồi sau mới chuyển em về bệnh viện ở NT chuyên khoa nội thần kinh. Em khi về có ghé qua bệnh viện và nghe được một số điều, bác sĩ có nói chuyện với người nhà nên em nghe được mình bị chứng " Giấc ngủ tạm thời ".
- " Giấc ngủ tạm thời "? Huy nhắc lại câu đó trong trạng thái hoang mang .
- Vâng, một biến chứng khi đầu bị va chạm mạnh .
- Vậy hiện tại là em đang ngủ?
- Có vẻ vậy...chỉ là ngủ mà không tỉnh lại được. Tiểu Mạn buồn buồn .
Nếu theo logic thì có thể đoán được rằng Tiểu Mạn đang ngủ say và hồn cô đang xuất ra và hiện hữu loanh quanh trong cuộc sống hiện tại, nhưng chỉ có một chuyện làm Huy khó hiểu là tại sao chỉ mình anh thấy được cô ấy cơ chứ.
- Anh Huy...
Huy sực tỉnh khi nghe tiếng Tiểu Mạn gọi, dường như những điều cậu vừa nghe đúng là kỳ bí thật, tiếc là không thể lý giải được hiện tượng lạ này ngay bây giờ.
- Anh nghĩ gì mà đơ ra vậy?
- Ah , không có gì, vậy em sẽ tỉnh lại chứ?
- Em không biết nữa.
Nghe đâu người ta bảo nếu trạng thái này kéo dài thì em sẽ trở thành người thực vật, từ giờ đến lúc đó em chỉ muốn làm rõ một vài điều trước khi quá muộn .
- Em tính nhờ anh giúp việc gì thế?
- Là thế này, em tính...
*" Đoàn tàu N1 đang tiến vào sân ga , quý khách có vé đi chuyến TH - NT xin mời bước vào sân ga và xin lưu ý đứng cách xa đoàn tàu một mét để giữ an toàn , đợi tàu dừng hẳn rồi mới được lên tàu , xin chân thành cảm ơn quý khách "
Tiếng thông báo từ loa phát ra ngắt ngang cuộc trò chuyện của Huy và Tiểu Mạn, giờ đây những sự thật chưa được phơi bày đang dần hé lộ...
HẾT CHẬP 12

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, văn bản và ngoài trời

* ẤN THEO DÕI & CHIA SẺ NẾU BẠN QUAN TÂM - CẢM ƠN BẠN GHÉ TRANG :)








Không có nhận xét nào: