Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

CHẬP 1 : " Người đi tìm sự công bằng thường là kẻ gặp bất hạnh nhiều nhất "

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...
CHƯƠNG I : NIỀM VUI LÀ THỨ TƯỞNG DỄ CÓ ĐƯỢC NHƯNG HÓA RA LẠI KHÔNG .
CHẬP 1 : " Người đi tìm sự công bằng thường là kẻ gặp bất hạnh nhiều nhất "
- Này Tiểu Mạn .
- Sao ...Chuyện gì nữa đây? - Trông cái bộ dạng chán đời của Gia Huy, cô có cảm tưởng như mình cần phải tỏ ra xíu đồng cảm với chàng trai này, trước khi cô bị anh ấy xả stress lên đầu mình một cách vô cớ.
- Anh muốn nói gì nói đi?
- Ah mà thôi, không có gì. Huy thở dài ngao ngán khi nhớ lại người đối diện mình là ai, chính xác hơn vẫn chưa định nghĩa được là gì.
Anh không muốn nói cũng được nhưng giờ chúng ta nên đi đâu và làm gì đây? - Tiểu Mạn nói giọng nhẹ tênh, cứ như thể hai người đã quen thân từ lâu.
- Hả... "chúng ta", cô có nhầm không đấy?
- Không ( cười ) - Tuy hơi khó lý giải nhưng hiện giờ cô biết chỉ có anh mới giúp được cô .
Cô tha cho tôi đi, tôi gặp đủ xúi quẩy rồi cô biết không, hai mươi bốn giờ trước tôi còn tưởng mình là người may mắn nhất trên đời này đấy, còn giờ cô xem đi tôi gần như mất tất cả cô bám tôi thì được cái gì cơ chứ?
- Được anh thấy. hehe
- Đủ rồi, không đùa đâu, bây giờ cô đi đường cô tôi đi đường tôi. Chào ...
Nói rồi Huy đứng dậy bước ra khỏi khuôn viên chùa, đầu óc anh hiện giờ trống rỗng mọi dự định lúc sáng và một cuộc sống tươi đẹp phút chốc chẳng còn là gì nữa.
****
*MỘT NGÀY TRƯỚC .
- Bip Bip Bip
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, từng hồi kèm theo đó là tiếng còi xe và những lời rao hàng đủ loại kiểu như :
"Bánh mì Sài Gòn hai ngàn một ổ"
Âm thanh phát ra từ cái máy tự động của cô bán hàng đang chạy xe khắp khu phố, mọi thứ diễn ra theo đúng như cái mà người ta gọi là "nhịp sống" hằng ngày .
Huy đã quá quen thuộc với những thứ ấy, từ khi bắt đầu một cuộc sống mới cho riêng mình ở nơi cái thành phố nhỏ tí tẹo này, thức dậy lúc sáu giờ sáng và làm về khi chiều xuống, mọi thứ vẫn luôn và sẽ vậy nếu như Huy không gặp...
&&&
Tắt báo thức Huy lò mò dậy với tay mở bản nhạc yêu thích, bước vào phòng tắm đánh răng và a.. ưm... theo lời nhạc của bài hát Chandelier - Sia .
Tới đoạn điệp khúc cậu hay dừng việc đánh răng và đưa mấy ngón tay theo lời bài hát khi nhìn mình trong gương, thực sự Huy cảm thấy vô cùng phấn khích khi mỗi sáng được nghe những bài hát mà mình thích, trước khi bắt đầu công việc hằng ngày... Có mùi gì đó khen khét cậu hoàn tất vệ sinh cá nhân rồi bước ra phòng nhìn qua cửa sổ.
- Bà năm ơi cháy rồi kìa.
- Tiên sinh nhà cậu, cậu không nhận biết được giửa mùi thơm và mùi khét à - Bà năm nói với ra giọng nửa đùa nửa thật .
- Cháu nghĩ là bà hâm lại đồ đến phát khét rồi đấy ( cười lớn )
Huy sống trong khu chung cư nhỏ chừng mười hộ gia đình, gọi là một dãy phòng trọ cũng được chỉ khác là họ chính là chủ của những căn hộ ấy. Bà năm sống với một thằng cháu đang học đại học và họ là hàng xóm của cậu, bà có thói quen hay hâm đồ ăn mỗi buổi sáng, nên hầu như ngày nào những cuộc đối thoại như thế đều diễn ra.
- Cậu chưa đi làm à?
- Dạ, cháu chuẩn bị đi đây. Thằng Hải đi học rồi hả bà?
- Nó đi từ sớm cậu à nó bảo đi ăn sáng cùng bạn, đồ tôi hâm cho nó ăn sáng thế mà... - Giọng bà chùng xuống buồn buồn .
- Em Hải lớn rồi mà bà, cứ để nó tự do một tí... ngưng một hồi như hiểu vấn đề Huy nói vội trong lúc đang khoác chiếc áo và chuẩn bị dắt xe ra ngoài .
- Cháu đi làm đây chiều về cháu sẽ nói chuyện với em ấy.
- "Vâng , cậu đi đi kẻo muộn " - Bà năm cười hiền chắc bà hiểu được dụng ý trong câu Huy vừa nói .
***
Đường phố buổi sáng hối hả với đủ mọi dạng người đùn đùn nhau đi về mọi hướng, sự tất bật và vội vã hằn trên khuôn mặt họ. Huy phóng xe trên đường thỉnh thoảng nhìn vào một nhà nào đó và tìm một chiếc đồng hồ treo tường để định hướng thời gian cho cậu, có thể nói đó là thói quen của cậu hay nhiều người mà đa số việc làm ấy hoàn toàn là bản năng vô điều kiện của họ .
Bên lề đường những quán cafe cốc mọc san sát nhau mỗi quán chừng năm bảy bàn nhưng khách vẫn đông nghịt, còn cô chủ thì cười hả hê trò chuyện cùng khách .
Huy làm việc tại một công ty chuyên quản cáo quy mô lớn, công việc của cậu là phác thảo và in hình, tạo logo cho những nhãn hiệu mà công ty khách đặt làm . Tối qua cậu đã thức suốt đêm để hoàn thành một dự án mà công ty đang thực hiện. Công việc tuy mệt và cần thời gian nhiều nhưng đội ngũ nhân viên lớn nên chuyện chia sẻ công việc cho nhau, khiến việc làm của họ dể chịu hơn phần nào so với quỷ thời gian vì thế cũng được xem là ổn .
- Gia Huy... Huyyy ...
Có tiếng gọi giật ngược đằng sau, Huy quay sang và thấy tụi đồng nghiệp đang ngồi tụ tập ở quán cafe gần nơi anh làm, bật xi-nhan và cho xe quay đầu lại . Người vừa gọi Huy là Tiến làm chung bộ phận của cậu. Biệt danh hắn là Tiến Râu nói cho hay vậy chứ hắn chẳng có cộng râu nào cả )
Mới sáng ra đã phè phỡn thế rồi ah - Huy nói giọng tếu rồi cười hihi trong khi ra hiệu cho cô chủ, sau khi biết được tín hiệu đã được nhận cậu kéo ghế và ngồi xuống .
- Cậu tính uống cafe trong năm phút hả thiên tài, Tiến nói giọng trêu chọc .
Huy xua tay... khỏi lo uống không hết mang lên trên uống tiếp, ô-mô ngại gì vết bẩn - haha
- Ăn chắc mặc bền dữ hén.
Trung đút chiếc điện thoại vào túi quần tay với ly nước trà . Trung cũng là người làm chung trong nhóm Huy , cả ba cậu thuộc một tổ .
- Chứ sao ku thời buổi này mà.
- Sao rồi em hôm bửa mày kể quen trên facebook giờ sao rồi , Huy nháy mắt chọc bạn trong khi Tiến đang cười đều.
Dẹp , không nói chuyện này , tao thấy hối hận khi kể cho tụi mày nghe rồi đấy giờ thì công ty ai cũng biết tao yêu ảo , có hai thằng bạn tó như tụi bay tao thua.
- Trung vờ làm bộ dạng chán nãn .
- Ok... Ok ...Tụi tao sai được chưa, tí nữa Tiến nó sửa sai bằng cách bao chầu này.
- Trung hô lên, hợp lý lên ly nào tụi bay..
- "Hình như có gì đó sai sai"
Tiến mặt ngơ ngơ rồi hét lên tụi mày chơi tao ah , bạn với chả bè đúng là... haizzz
Cuộc sống là vậy đấy, tình bạn, công việc, mọi thứ đều mang lại những dư vị làm con người ta cảm thấy rằng mình đang vẫn thở, vẫn nhận thức được cái ý nghĩa mang lên " cuộc sống ".
HẾT CHẬP 1 .






Không có nhận xét nào: